Trang

Ads 468x60px

Featured Posts

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

"Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình"


Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe".  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.

Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...


Trịnh Công Sơn (1996)

***

17.1.2001

From: trinhcongson trinhconson@tlnet.com.vn
To:    anhv@pocketmail.com
Date: Wednesday, January 17, 2001 11:30 AM
Subject: Thư cho Dao Ánh

Dao Ánh,

Lâu quá không có tin tức gì của Ánh, không biết tình hình đời sống như thế nào?

Nhân năm mới chúc Ánh có được những niềm vui mới. Bao giờ thì có thể thu xếp về Việt Nam được? Vừa rồi đường lên cao đột ngột, mình phải vào bệnh viện, hiện đã về nhà chích thuốc, điều chỉnh lại lượng đường trong máu. Bao giờ đường ổn định thì mới tính đến chuyện đi xa được.

Trinh về lại đây có kể lại chuyện ở lại nhà Ánh. Rất vui nghe nói Ánh sức khoẻ bình thường mình cũng yên tâm. Càng sống, càng thấy có được một cuộc sống luôn luôn bình thường là điều may mắn lắm rồi. Cố gắng tìm niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất để cảm thấy đời nhẹ nhàng hơn, thanh thảnh hơn.

Lâu nay có điều kiện đi du lịch đâu xa không? Có đầy đủ sức khoẻ để đi được nơi này nơi nọ là quý lắm. Mình lúc này quá lười, nên chuyến đi xa không hề nghĩ đến.

Mong gặp lại Ánh ở Sài Gòn trong những ngày sắp tới.

Một lần nữa, chúc Ánh có được một cái tết thú vị, dù chỉ một mình hay với nhiều người.

6.11.1996

Sài Gòn, 6/11/1996

Dao Ánh ơi,

Nhân có anh Trịnh Cung qua gởi lời thăm Ánh. Lâu hoặc hơi lâu không có tin Ánh. Có vẻ như Ánh không có ý định về thăm lại Sài Gòn nữa phải không. Thời gian qua nhanh quá và hình như chúng ta không còn đủ thì giờ để trau chuốt lại kỷ niệm. Điều gì thích thì làm ngay vì đâu có nhiều thì giờ để tính toán thiệt hơn trong cuộc đời này nữa. Đúng không. Vui thì làm. Buồn thì thôi. Đừng tính toán quá vì điều đó chỉ làm mệt mỏi tâm trí mình.

Ánh như thế nào trong lúc này. Chắc vẫn còn thì giờ lái xe rong trong thành phố một mình phải không.

Vừa qua anh bị rhumatisme(120) kéo dài đến mấy tháng không làm được việc gì cả. Hơi chán nhưng rồi cũng tự thu xếp được.

Sài Gòn đang vẫn tiếp tục mưa và thậm chí mưa kéo dài từ giờ này sang giờ khác giống như Huế những ngày xưa. Nhất là mưa đêm dễ làm mình thức giấc, bật đèn ngồi dậy uống một ly rượu để thưởng thức cái thú ngồi một mình nhớ những chuyện không đâu.

Nhớ Ánh nhưng đôi khi gọi điện không tiện. Trinh, Tâm, Diệu và Tịnh đang ở đây. Cũng đi đi về về hoài như vậy. Đúng ra giờ này anh đang ở Mỹ nhưng vì mệt mỏi về rhumatisme nên dời lại sang năm. Và lại điều kiện ăn ở trong những gia đình người ta không thuận tiện cho lắm nên anh đang ngần ngại. Đòi hỏi một comfort như ở nhà không phải là điều dễ. 

Ánh nhớ gọi nếu có thì giờ. Chúc Ánh vui và thỉnh thoảng nếu có thì giờ uống vài ly rượu nhỏ. Affectueusement(121).

Trịnh Công Sơn 
***

(120) Bệnh thấp khớp

(121) Quyến luyến, luyến nhớ

8.6.1996

Sài Gòn, 8/6/1996

Dao Ánh Tournesol

Anh nhận được ảnh rất lạ và sơn dầu. Cám ơn nhiều lắm.

Trước Tết đi Nhật gồm Osaka, Tokyo, Kyoto, Nara... vừa về lại phải đi Singapore. Mệt quá nên lần này, tháng 6, được mời đi Okinawa mà phải từ chối. Có lẽ để dành sức khoẻ để đi Mỹ vào tháng 9, nói chuyện và hát ở ba đại học Harvard, MIT và New York University. Hy vọng nếu không có gì thay đổi thì sẽ gặp nhau bên đó trong năm nay.

Tháng này trong nhà gần như đông đủ. Có Thuý, Tâm, Ngân, Diệu, Trinh và Hà ở Sacramento sau bốn năm mới về. Chỉ thiếu Tịnh đang chuẩn bị move về Texas.

Sài Gòn đang vào mùa mưa, tuy nhiên vẫn nóng lắm. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng máy lạnh, uống rượu, và vẽ. Dự định làm một exhibition về portrait thiếu nữ vào cuối năm nay. Nếu có Ánh ở đây chắc cũng được vẽ vài cái. 

Lâu nay có gì lạ không. Vẫn lái xe một mình và đến một pub nào đó uống một ly rượu phải không? Đời sống vẫn không có gì lạ cả. Chỉ mọc thêm nhiều hotel và building mới trong thành phố. Anh ít đi ra ngoài, một phần vì lười, một phần vì bụi bậm và tiếng ồn nhiều quá. Có viết thêm vài bài hát mới. Melodie có khuynh hướng về folk và lyrics thì có vẻ hơi thiền.

Có lẽ đến một lúc nào đó tâm hồn nó phải thiền một chút mới sống được.

Ánh vui không. Cái niềm vui tự bên trong mới quan trọng. Hãy gắng vui, vui và vui. Thân yêu.

Trịnh Công Sơn

11.1995

Gửi Ánh

Nhớ không biết có chính xác không. Lâu quá rồi vả lại chỉ hát có một lần thời ấy rồi thôi. Có sửa vài chữ vài lời. Thăm những bạn cũ của Ánh trong cư xá năm xưa. Nghĩ lại cũng vui vui buồn buồn. Thời gian tệ thật.

Nhớ phone nghe. Có về chơi không?

11/1995