Trang

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

22.11.1964

22/11

Chiều thứ bảy qua buồn như một người thở dài và đêm anh vào ngủ lúc 7g30.

Cả ngày chủ nhật này anh thả mùng như thế và nhốt mình vào đó. Quanh anh không còn ai. Anh nằm, ngủ, viết, đàn, hút thuốc, và soạn nhạc.
Anh vừa viết xong Người hành hương trên đỉnh núi(44). Không vừa ý lắm nhưng đàn nghe cũng được. Trong đó có một câu trùng với bài cũ anh đã chép cho riêng Ánh từ lâu.

Anh đang buồn thất thần.

Chung quanh anh, anh có cảm tưởng mọi người đang quay mặt đi và không khí thì cứ loãng dần. Ánh mặc áo len màu gì. Tay Ánh lạnh lắm không. Ôi những đường chỉ tay trên đó đã định đặt cho em một số phần rồi.

Anh nằm suốt ngày trong không gian nhỏ nhoi này không dời một bước (trừ giờ ăn dĩ nhiên).

Anh nghĩ đến bóng Hà mặc áo quần kaki đứng ngóng một người quen ở cổng suốt buổi và quay về buồn bã một mình.

Thật tội, nhưng anh không biết làm thế nào.

Ánh ơi,

Ánh đã vui, đã buồn bao nhiêu ngày lạnh lẽo này sao không nói với anh.

Bao giờ có giận gì anh thì hãy báo cho anh biết.

Mùa lạnh này tiếc là không có ai ở đó để đưa Ánh đi uống cà phê. Nếu có anh, anh sẽ đốt thuốc cho Ánh và chế cà phê cho Ánh. Những buổi chiều đi học về mà tay thì lạnh không có chỗ nào để giấu đi.

Đêm chủ nhật sắp qua. Ở Sài Gòn tiếng hát Bạch Yến chắc lại sắp cất lên lời buồn thánh của một chiều chủ nhật. Chủ nhật ở Sài Gòn chiều bao giờ cũng xám. Cái vẻ xám rất sầu, có lẽ vì người không đi qua thành phố.

Bông cỏ ở đây đã nở tím ngát trên những bãi rộng. Anh có hái cho Ánh đây. Anh cũng có ngắt một hoa mặt trời về đây để gửi cho Ánh, nhưng lớn quá nên thôi vậy. Ở đây, bên cạnh nhà cũng rất nhiều cả một dãy dài hàng chục thước. Ở đây thì Ánh tha hồ mà nhìn khỏi cần phải đem cắm vào bình hoa.

Đêm đã lạnh cùng với gió. Mùa này suốt vùng cao nguyên rét vô cùng.

Anh đang ốm nhẹ. Có lẽ trời có gió độc. Ở những nơi xa xôi như đây mỗi lần ốm là một điều khổ. Chẳm có một kẻ thân thích, tự mình lo cho mình mà thôi.

Anh thầm mơ một cơn bão nào đó thổi Ánh về đây, trôi dạt qua miền heo hút gió này để Ánh thấy được một ngày trong mát. Đêm nay có sương rồi đó. Sương xuống rất nhanh, chỉ một chốc là đã đủ để che mờ từng khoảng đèn đường.

Những ngày lụt lột ở Huế thế nào? Ánh có ra đứng ở bờ tường nghe gió đi về, nhìn nước sông lên và tóc Ánh bay từng sợi nhỏ. Môi thì lạnh giá như một vết băng.
Huế chỉ đẹp vào những ngày đó - Với riêng anh thì thế.

Sao Ánh không có thư cho anh?

Đêm đã đêm hơn.

Buồn đã buồn hơn.

Anh thèm về thăm nhà và thăm Ánh một lần. Ước gì đường đi gần hơn để anh hằng buổi chiều trốn về đó như một tội phạm bỏ ngục tù.

Ánh ơi, Ánh ơi.

Trăng đang nhoà mờ nhạt. Anh ở đây thấy đời sống tình cảm mình nghèo như một tên nô bộc. Đi mãi một mình, hát mãi một mình, nói mãi một mình cũng phải có lúc thấy băn khoăn.

Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh. Đêm đã yên tĩnh. Gọi tên em nghe rõ từ thâm tâm.

Ánh ơi,

Trên trái đất này còn điều lành nào cho những kẻ khốn cùng.

Ôi những ngày bất hạnh anh đã đi hành khất qua.

Bây giờ là tiếng nói đêm của anh với Ánh. Với Ánh dạ lan, với Ánh mùa Đông giá rét và giòng sông nước đục chảy xiết như một giòng thác cuốn đi.

Trịnh Công Sơn
***
(44) Ca khúc Người đi hành hương

21.11.1964

Blao, 21/11/1964

Ánh

Những ngày này an tự nhiên cảm thấy buồn hơn cũ.

Buổi sáng anh đi qua những bờ cỏ dại nở đầy hoa tím. Ở xa hơn là hoa mặt trời vàng. Sáng này không có sương, trời chỉ âm u và lạnh hơn thường.

Anh nghĩ đến áo lụa Ánh đi qua bờ cỏ may mắc đầy vào vạt áo rất buồn như mùa Thu.

Sao những buổi chiều khô im này anh thức dậy mà không có thư Ánh để đọc. Ánh có bận gì ở đó lắm không.

Tháng 11 cũng sắp qua rồi. Anh thấy ngày tháng qua hơi nhanh hơn cũ. Có lẽ khi anh về đó để gặp lại Ánh thì trên hình dáng chúng mình đã có rất nhiều biến đổi. Anh sẽ nhìn Ánh lớn hơn, mắt Ánh cũng buồn hơn, dáng đi của Ánh cũng chậm hơn và anh hỏi Ánh bây giờ anh già lắm rồi phải không Ánh.

Hôm nay đã thứ bảy, chiều nay anh biết là sẽ buồn hơn mọi ngày. Cả ngày chủ nhật. Tuần này đáng lẽ anh phải về thăm Hà ở Thủ Đức nhưng lại không đi được. Phải chờ đến tuần sau. Hà viết thư về cho anh bảo là thứ bảy và chủ nhật thấy thân nhân đến thăm đông quá mà Hà mong mãi chẳng thấy ai đến thăm mình nên đành quay về câu lạc bộ ngồi uống nước một mình. Anh muốn về, nhưng thôi, để Hà tập quen với nỗi đơn độc ở đó. Ai cũng phải một lần biết được sự cô thân đó.

16.11.1964



Sài Gòn 16/11/1964

Dao Ánh

Anh đã viết cho Ánh thư từ 1/11 cho đến 11/11 nhưng chưa gửi. Anh đọc lại thấy chữ và ngôn ngữ đã nằm im chết vô nghĩa. Anh chán nản và đốt đi. Không có gì giải thích nổi. Không có gì buồn bã hơn. Anh thấy mình rầu rĩ vô cớ và không muốn tham dự vào một danh sách nào. Ánh ạ, anh biết nói gì hơn gì hơn. Đêm đã muộn màng, những lời nói đã trễ tràng. Có gì thật không.

Anh chưa đủ can đảm trở về Blao, trời còn cơn bão. Anh vừa Tự Do trở về cùng anh Cường và Bửu Ý. Anh Cung đã cạo râu, cắt tóc vào Thủ Đức sáng nay. Rất ngán ngẩm.

Anh sẽ trở về đó nằm heo hút và sống thật bạc nhược.

Ánh ơi, Ánh ơi.

Chúng anh đã uống rượu từ chiều đến bây giờ. Không có gì giúp mình tìm thấy hư vô hay hơn. On trouver le vide dans le whisky (43).

Đêm đã tràn khắp thân thể. Ánh cũng đã ngủ yên từ bao giờ?

Ánh ạ,

Đừng buồn nghe em. Anh không thể giúp được gì cho anh. Căn phần một người đã rào bằng vòng đai kẽm gai khắc nghiệt.

Hãy bỏ lớp mạ kền trên đời sống và thực thà với nhau. 

Ngôn ngữ vẫn thường hay mang vẻ giả tạo trên đó rồi.

Ánh ơi.

Đêm đã khuya. Anh chóng mặt lắm. Anh không ao ước gì hơn là mình được mất trí nhớ để quên bớt những điều cần quên.

Mai có lẽ anh phải trở lại Blao cho tròn nhiệm vụ của mình. Anh hư quá phải không em.

Mùa Đông Ánh hát lời ca nào ở đó. Tiếng hát nào cho anh nghe rõ.

Anh không còn gì ngoài nỗi mệt mỏi trở về hư vô, hư vô quanh mình.

Anh nhớ câu thơ buồn của anh Cường những lần trở về chiếu chăn ẩm mốc, nghe mình rời rạc như mùa băng rã: "Buồn ơi cháy chỗ anh nằm".

Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi. Anh sẽ gọi nghìn lần như thế và Ánh sẽ đi ngút ngàn mất ngoài tầm mắt, tầm tay của anh. Như những gì phải đến cho anh điều bất hạnh muôn vàn.

Tay Ánh bây giờ lạnh lắm, rồi mùa Đông ai cầm tay để đong giá rét.

Ánh ạ, khuya cũng hao mòn như nến.

Anh cần gì nữa ngoài sự chân thành phải cho nhau. Đừng phủ lấp mình bằng son phấn. Điều cuối cùng trên những thua thiệt ở cuộc đời này là thế.

Anh sẽ ngủ bây giờ. Mùa này hoa vàng ngát những bờ cỏ hai bên đường chạy suốt những miền cao nguyên.

Ánh mặc áo màu gì đến đến trường sáng mai. Ánh ơi.

Có lẽ sáng mai anh Cường đi sớm. Không hiểu có máy bay không.

Ánh hãy bình an sống ở đó. Một ngày nào hạnh phúc cũng đến bình thường dù Ánh không mong ước.

Đời sống đã sắp đặt cả rồi. Mỗi người đã có một phần ăn. Đừng bày vẽ gì thêm cho rối rắm vô ích.

Anh đang nhớ Ánh đây. Nhớ vô cùng và đã nghĩ đến một mùa băng rã khác.

Ánh ơi, Ánh ơi.

Anh đã biết trước những ngày sắp đến của mình.

Anh chuẩn bị để không buồn phiền nhiều hơn.

Ôi ba vạn sáu ngàn ngày đốt thiều như cỏ khô.

Anh nhớ Ánh nhớ Ánh.

Trịnh Công Sơn
***

(43) Chúng ta tìm sự trống rỗng trong men rượu whiskey

12.11.1964

12/11/1964

 Ánh này,


Suốt đêm anh nằm như thế không ngủ. Cơn mưa đã kéo dài từ khuya. Bây giờ rừng núi đã dậy cùng với anh. Rừng núi ở đây chỉ là một khu vườn sau nhà. Mây bồng bềnh trên núi trắng mờ.


Cuộc sống ở đây an bình dễ chịu. Có lẽ rồi anh cũng kiếm cách về đây, làm đồn điền và xa lánh những chen đua vô ích. Tìm một hạnh phúc nào nhỏ nhất cho vừa đời mình. Làm một căn nhà sàn với bàn ghế bằng những gốc thông ghép lại, sống rất gần với gỗ với cây với núi rừng với đất.

Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh.

Núi rừng ở đây như thế đó.

Chiều nay anh lại phải về Blao.

Chúng anh thật gian lao hơn những đứa cùng tuổi. Phải đi mãi, phải không ngừng làm quen với những vùng đất mới, không hiểu bao giờ thì có thể dừng lại. Càng đi càng thấy buồn hơn. Càng để lại nhiều dấu tích. Càng mua thêm nhiều nếp nhăn. Ánh có bao giờ rỗi rảnh để cùng đi với anh thế này. Đời sống sẽ có những thi vị lạ lùng hơn. Để tránh bớt phố phường. Để quên bớt những nham nhở ngoài cuộc sống.

Ánh ơi,

Mùa đông sao anh không về được đó để nhìn Ánh sáng mặc áo sẫm đi qua những đường cây xơ lá. Tháng 11 rồi tháng 12 cũng đến nhanh. Chỉ có chúng mình mới đủ thì giờ ngồi đếm tháng năm. Phải quên đi từng lúc để sống.

Anh Cường đang ngồi như thế đó viết thư cho Nhung, cho Miên Thảo. Anh Cường đội bêrêt và mặc áo len suốt ngày. Ở vùng này phải sống như thế để thấy mình còn giữ được hơi ấm của mình, còn thấy mình là mình những buổi đi về trên những khoang xe ngựa rất quạnh hiu, rất lạnh lùng đó Ánh.

Trưa rồi mà mưa vẫn còn giăng. Anh chưa ra suối được.

Hàn thử biểu ghi 18 độ. Cũng khá lạnh đó phải không Ánh.

Không hiểu anh có nên về chiều nay hay liều đến sớm mai. Rừng rú và khung cảnh ở đây anh thấy quyến luyến quá. Những con ngựa trắng kéo xe thổ mộ qua mưa quá âm thầm.

Từ Blao lên đến đây mất đi 120 km. Bằng đường đi Đà Lạt. Cùng một đường đi nhưng rẽ vào hai lối khác nhau. Miền Dran này chỉ toàn là nông trại. Ở đây có thể đi săn thú hay chim ở khu rừng bao quanh. Vượn hú suốt ngày trên đó. Ánh có mường tượng ra được khung cảnh ở đây chưa.

Chiều nay anh sẽ ra poste ở Dran bỏ thư cho Ánh và dong về luôn thể. Anh còn viết dở một bức thư cho Ánh ở Blao.

Miền cao nguyên này hoa mặt trời đang nở vàng cho Ánh. Tháng 11 Ánh hãy ngủ bằng giấc ngủ hoa vàng dại.

Cho anh bàn tay nào lạnh nhất của mùa Đông này.

Ánh nghe.

Trịnh Công Sơn


***
Dran 12/11/1964

Dao Ánh,

Mùa sinh nhật hoa mặt trời nở vàng như một thời hoàng kim sống dậy. Đêm lại về rất tối tăm mà trăng quá nhỏ không thể sáng nổi vùng núi rừng thâm u này. Anh đã trễ chuyến xe chiều nay và cũng bởi anh Cường ở đây heo hút quá nên anh ở lại thêm một đêm ở đây cho còn hàn huyên với nhau.

Đêm đã lạnh. Suối đã chảy hằng mấy nghìn năm. Nến trắng đã thắp sáng.

Chúng anh vừa ở phố nhỏ gọi là thị trấn Đơn Dương (Dran) trở về. Ở đó có những cô gái cũng đẹp như những cô gái đẹp ở thị thành nhưng chúng anh thấy mình không buồn nghĩ đến có lẽ vì ngôn ngữ bất đồng cũng nên. Anh đã uống say từ lúc trời bắt đầu sẫm tối, bây giờ thì đầu óc đã căng ra như một trái cầu bơm năng lên. Loài sâu đêm và ễnh ương đã hát ngoài đồng ruộng.

Anh nhớ Ánh như vẫn nhớ hoài ở Blao. Ở Sài Gòn. Đà Lạt. Và bây giờ ở đây.

Bao giờ anh say vừa cũng thấy thú bởi vì thấy mình can đảm hơn để khinh thường cuộc đời và chống đối trường kỳ với nó. Bảo là say nhưng chưa bao giờ anh say thật. Anh chỉ thấy đầu óc nặng hơn và mình can đảm hơn thường thế thôi. Ánh đừng ngại anh hư thân mất nết.

Những lúc thế này anh thấy thương anh hơn, thương cuộc đời mình bé bỏng đầy sự khắc nghiệt đuổi bắt mình đến cùng tận.

Anh bây giờ đâm ra sống liều hơn xưa. Không hiểu đã khởi đầu từ đâu, nhưng có quan hệ gì phải không Ánh.

Trong căn nhà này, ngoài anh Cường và anh còn có cụ Thái đã hơn 60 tuổi. Phải gọi là cụ bởi vì tuổi tác đó. Tuy nhiên cụ bảo chúng anh là bạn của cụ. Trông cụ không ai dám bảo là cụ già, bởi vì cụ không những còn quá mạnh khoẻ mà cụ lại còn "beau"(41) ra phết. Cụ bảo hồi xưa cụ đã từng làm tỉnh trưởng, thủơ nhỏ con nhà giàu, sống một cuộc đời phiêu bạt từ lúc chưa quá 20. Cụ mê những tên trẻ như chúng anh. Cụ bảo chúng anh làm cụ nhớ hồi cụ còn trẻ. Cụ còn nói là cụ có lắm bạn trẻ vào cỡ con cụ như chúng anh.

Anh và Cường sẽ kiếm một mớ tiền lên đây hùn với cụ làm đồn điền, giồng những tỏi, hành, khoai tây v.v... Ánh nghĩ thế nào.

Anh thấy vui vui và có lẽ anh sẽ làm đó Ánh.

Cụ uống rượu với chúng anh đi chơi với chúng anh như những bạn bè thâm tình.

Chúng anh bây giờ còn những bạn bè già như thế mà thôi. Anh yêu cụ ở chỗ cụ sống phiêu bạt giang hồ, cụ không làm dáng, cụ thẳng thắn, cụ không nguỵ trang như phần đông những ông già khác. Cụ dám nói thực và sống đúng với lời nói của mình. Cụ đã từng có một dĩ vãng huy hoàng hơn hàng vạn người lớn tuổi khác. Thật hiếm hoi. Ngoài cụ chúng anh còn có anh Thọ và một vài người khác cũng đều trên 40 tuổi cả. Phần đông họ ở Pháp về, có người đã từng là những nhà buôn lớn bây giờ lăn ra làm nghề nông trại. Họ sống thẳng và chẳng thèm che giấu những sự thật của mình. Họ phần đông là người Hà Nội cả và đã là những nhà giàu có nhất ở ngoài đó.

Ánh thấy có thích không. Mỗi cuộc sống đã có những phần đất riêng. Chỉ có chúng anh mới gặp được những người ấy và anh thấy vui mừng như một ngày nào đã tìm lại được những gì gần gũi thân thiết nhất. Ánh ơi, Ánh ơi.

Buổi chiều chúng anh vừa ra bưu điện Dran gởi thư cho Ánh, cho Nhung, cho Miên. Trời mưa và chúng anh qua những vùng lầy lội.

Sống ở đây như sống ở những đồng bằng hoang lạ của Phi châu. Anh thấy buồn nhưng vẫn tìm được một cái gì âm thầm thu hút ở trong đó.

Nếu có một người yêu thật sự yêu mình, có lẽ anh sẽ có đủ can đảm để gây dựng sự nghiệp mình ở đây.

Đập Đa Nhim ở tại vùng này đây. Tuy nhiên chỗ chúng anh ở xa thị trấn đến hơn 3 cây số nên buồn vì thiếu điện. Căn nhà sàn bằng cây, lên nhà phải trèo một thang gác cao. Bàn, ghế, giường đều làm bằng cây thông. Ánh hãy tưởng tượng đến một căn nhà sàn cao nằm chơ vơ chung quanh là núi rừng có tiếng vượn hú, tiếng chim kêu, tiếng suối chảy và sương mù cùng giá rét.

Ánh ơi,

Anh thấy buồn nên ngồi viết, bởi vì mỗi lần nghĩ và nhớ đến Ánh, anh không thể ngồi yên cho sự trống trải xâu xé mình. Ánh ơi, Ánh ơi.

Anh gọi Ánh nghìn lần cho đêm mất đi, cho ngày trở về, cho nắng sáng lên, cho hoa mặt trời tươm tất cùng khắp.

Anh đã nói với Ánh tất cả những gì anh nghĩ, không hề giấu giếm, dối trá một điều gì. Sao bỗng dưng anh lại thấy có đủ can đảm để nói với Ánh tất cả. Ngay từ lúc anh bắt đầu viết cho Ánh lá thư đầu tiên.

Bây giờ Ánh buồn hay vui. Tháng 11 đã về cùng giá rét mùa Đông. Mùa Đông hoa sầu đông sẽ tím nhạt màu rất đẹp như áo con gái. Ánh sẽ hát bằng tiếng hát nào cho loài cỏ may hai bên đường thức dậy mỗi sáng, mỗi chiều ngóng nghe. Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh của tháng 11 mà anh gọi không ngừng đây. Anh bây giờ đã phú thân xác mình cho cơn gió lốc nào thổi đi. Sẽ xa, sẽ xa tất cả những thị thành quen thuộc để về nằm yên trong hóc núi hay trên những ghềnh đá rêu xanh suốt ngày nghe tiếng sóng gầm vào bờ đá.

Ánh này,

Ánh có nghĩ là anh đang nói với Ánh bằng lời mê sảng không. Anh chỉ còn đơn độc một thứ khí giới đó làm ngôn ngữ cho đời mình. Anh mong được mê sảng suốt đời với những người mình yêu thương, với bạn bè, với chính mình nữa. Lời mê sảng đi từ một chân thành tột cùng trong tiềm thức.

Ánh ơi, Ánh ơi.

Ánh có mặc áo nâu cho anh nhìn đó không. Mùa này hàng long não chắc không còn xanh như dạo nào. Anh mơ một giòng sông làm bằng những sợi tóc tơ bay đầu gió. Anh nhớ đến câu thơ của anh Cường: 
Những sợi tóc bay đầu gióCho anh làm giòng sông
Ánh ạ, đêm đã khuya, càng khuya anh càng thấy tỉnh táo. Một thứ tỉnh táo buồn và chịu đựng.

Anh chỉ còn Ánh để nói cho trọn những lời mê sảng của anh. Délire. Délire(42). Sao anh thích tiếng đó thế nào.

Anh Cường đang viết thư cho anh Tường. Chúng anh suốt đời ngồi viết cho mòn hết tâm tư mình như một giòng suối chảy âm thầm, âm thầm. Chúng anh đã viết cho ai, hay viết cho đời mình.

Anh đang thèm một tiếng nói, một tiếng hát, một bàn tay, một cái gì bất cứ rất thân yêu để bảo rằng mình thật trơ trọi hơn bao giờ, hơn bao giờ Ánh ơi. Ánh ơi, đã mấy nghìn năm đã mấy nghìn năm con người mới chịu đựng nỗi cô đơn này.

Ánh hãy nói với anh, với anh.

Trịnh Công Sơn

***
(41) Đẹp trai

(42) Sự mê sảng