Trang

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

"Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình"


Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe".  Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.

Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi.  Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi  ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...


Trịnh Công Sơn (1996)

***

17.1.2001

From: trinhcongson trinhconson@tlnet.com.vn
To:    anhv@pocketmail.com
Date: Wednesday, January 17, 2001 11:30 AM
Subject: Thư cho Dao Ánh

Dao Ánh,

Lâu quá không có tin tức gì của Ánh, không biết tình hình đời sống như thế nào?

Nhân năm mới chúc Ánh có được những niềm vui mới. Bao giờ thì có thể thu xếp về Việt Nam được? Vừa rồi đường lên cao đột ngột, mình phải vào bệnh viện, hiện đã về nhà chích thuốc, điều chỉnh lại lượng đường trong máu. Bao giờ đường ổn định thì mới tính đến chuyện đi xa được.

Trinh về lại đây có kể lại chuyện ở lại nhà Ánh. Rất vui nghe nói Ánh sức khoẻ bình thường mình cũng yên tâm. Càng sống, càng thấy có được một cuộc sống luôn luôn bình thường là điều may mắn lắm rồi. Cố gắng tìm niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất để cảm thấy đời nhẹ nhàng hơn, thanh thảnh hơn.

Lâu nay có điều kiện đi du lịch đâu xa không? Có đầy đủ sức khoẻ để đi được nơi này nơi nọ là quý lắm. Mình lúc này quá lười, nên chuyến đi xa không hề nghĩ đến.

Mong gặp lại Ánh ở Sài Gòn trong những ngày sắp tới.

Một lần nữa, chúc Ánh có được một cái tết thú vị, dù chỉ một mình hay với nhiều người.

6.11.1996

Sài Gòn, 6/11/1996

Dao Ánh ơi,

Nhân có anh Trịnh Cung qua gởi lời thăm Ánh. Lâu hoặc hơi lâu không có tin Ánh. Có vẻ như Ánh không có ý định về thăm lại Sài Gòn nữa phải không. Thời gian qua nhanh quá và hình như chúng ta không còn đủ thì giờ để trau chuốt lại kỷ niệm. Điều gì thích thì làm ngay vì đâu có nhiều thì giờ để tính toán thiệt hơn trong cuộc đời này nữa. Đúng không. Vui thì làm. Buồn thì thôi. Đừng tính toán quá vì điều đó chỉ làm mệt mỏi tâm trí mình.

Ánh như thế nào trong lúc này. Chắc vẫn còn thì giờ lái xe rong trong thành phố một mình phải không.

Vừa qua anh bị rhumatisme(120) kéo dài đến mấy tháng không làm được việc gì cả. Hơi chán nhưng rồi cũng tự thu xếp được.

Sài Gòn đang vẫn tiếp tục mưa và thậm chí mưa kéo dài từ giờ này sang giờ khác giống như Huế những ngày xưa. Nhất là mưa đêm dễ làm mình thức giấc, bật đèn ngồi dậy uống một ly rượu để thưởng thức cái thú ngồi một mình nhớ những chuyện không đâu.

Nhớ Ánh nhưng đôi khi gọi điện không tiện. Trinh, Tâm, Diệu và Tịnh đang ở đây. Cũng đi đi về về hoài như vậy. Đúng ra giờ này anh đang ở Mỹ nhưng vì mệt mỏi về rhumatisme nên dời lại sang năm. Và lại điều kiện ăn ở trong những gia đình người ta không thuận tiện cho lắm nên anh đang ngần ngại. Đòi hỏi một comfort như ở nhà không phải là điều dễ. 

Ánh nhớ gọi nếu có thì giờ. Chúc Ánh vui và thỉnh thoảng nếu có thì giờ uống vài ly rượu nhỏ. Affectueusement(121).

Trịnh Công Sơn 
***

(120) Bệnh thấp khớp

(121) Quyến luyến, luyến nhớ

8.6.1996

Sài Gòn, 8/6/1996

Dao Ánh Tournesol

Anh nhận được ảnh rất lạ và sơn dầu. Cám ơn nhiều lắm.

Trước Tết đi Nhật gồm Osaka, Tokyo, Kyoto, Nara... vừa về lại phải đi Singapore. Mệt quá nên lần này, tháng 6, được mời đi Okinawa mà phải từ chối. Có lẽ để dành sức khoẻ để đi Mỹ vào tháng 9, nói chuyện và hát ở ba đại học Harvard, MIT và New York University. Hy vọng nếu không có gì thay đổi thì sẽ gặp nhau bên đó trong năm nay.

Tháng này trong nhà gần như đông đủ. Có Thuý, Tâm, Ngân, Diệu, Trinh và Hà ở Sacramento sau bốn năm mới về. Chỉ thiếu Tịnh đang chuẩn bị move về Texas.

Sài Gòn đang vào mùa mưa, tuy nhiên vẫn nóng lắm. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng máy lạnh, uống rượu, và vẽ. Dự định làm một exhibition về portrait thiếu nữ vào cuối năm nay. Nếu có Ánh ở đây chắc cũng được vẽ vài cái. 

Lâu nay có gì lạ không. Vẫn lái xe một mình và đến một pub nào đó uống một ly rượu phải không? Đời sống vẫn không có gì lạ cả. Chỉ mọc thêm nhiều hotel và building mới trong thành phố. Anh ít đi ra ngoài, một phần vì lười, một phần vì bụi bậm và tiếng ồn nhiều quá. Có viết thêm vài bài hát mới. Melodie có khuynh hướng về folk và lyrics thì có vẻ hơi thiền.

Có lẽ đến một lúc nào đó tâm hồn nó phải thiền một chút mới sống được.

Ánh vui không. Cái niềm vui tự bên trong mới quan trọng. Hãy gắng vui, vui và vui. Thân yêu.

Trịnh Công Sơn

11.1995

Gửi Ánh

Nhớ không biết có chính xác không. Lâu quá rồi vả lại chỉ hát có một lần thời ấy rồi thôi. Có sửa vài chữ vài lời. Thăm những bạn cũ của Ánh trong cư xá năm xưa. Nghĩ lại cũng vui vui buồn buồn. Thời gian tệ thật.

Nhớ phone nghe. Có về chơi không?

11/1995

20.8.1994

Sài Gòn, 20/8/1994

Ánh ơi,

Năm nay nhà bỗng vui vì mọi người về đông. Cả em cả cháu tất cả chín người. Thế rồi sau hai tháng lại rủ nhau biến mất. Sáng nay Trinh về nữa. Chỉ còn lại Chuyết ở thêm hai ngày nữa. Và sáng thứ hai còn lại một mình. Như một mùa mưa đi qua vậy.

Mình vẫn làm việc bình thường, có lúc viết được nhiều có lúc vẽ liên tục rồi bỗng đam ra lười không làm gì cả. Cứ thế mà ngày tháng trôi qua. Năm này nối năm kia chóng mặt. Và cứ phải buồn vì một cái gì đó như vừa bị đánh mất.

Thế nhưng phải quên để còn sống và làm việc. Không còn thì giờ để phung phí những ngày, đêm của đời vào chuyện không đâu.

Có Trinh sang chắc Ánh cũng sẽ có bạn nhỏ để cùng đi chơi sau những giờ làm việc.

Sài Gòn đang sắp hết mùa mưa. Trời nóng quá.

24/8 này mình đi Bangkok và Hongkong chơi khoảng một tuần. Và đầu tháng 10 có thể đi Paris - Londres. Được mời đi chơi không phải làm việc gì cả. Nếu tiện có thể đi lại Canada thăm mọi người. Và dịp ấy biết đâu Ánh có thể bay sang được.

Mong là sẽ gặp lại, đi ăn, đi chơi như cuộc đời thong dong không âu lo không ngờ vực gì của thời cũ.

Gửi Ánh cái quà nhỏ cho vui. Nhớ chụp ảnh xem có vừa không.

Cố gắng vui và biết quên lãng để có thể tìm được sự thanh thản tuyệt đối trong lòng.

Hỷ về có gặp ở quán Tib cùng chồng con. Hẹn đi chơi mà cuối cùng không thực hiện được.

Hẹn sẽ gặp lại không ở đây thì cũng ở đâu đó nghe Ánh.

Trịnh Công Sơn

***

Dao Ánh ơi,

Uống một chút rượu trong đêm Noel và ngày đầu của Nouvel An.

1993

29.3.1993

Sài Gòn, 29/3/1993

Ánh ơi,

Mấy hôm nay Ánh gọi mà anh vắng thật là bậy và tiếc quá là không nói chuyện với nhau được. Mấy ngày liền có những buổi nhạc anh phải giới thiệu, sau đó lại còn phải liên hoan ăn uống cho đến khuya mới về. Về giữa đêm nằm ngủ một mình lại nhớ những ngày ngắn ngủi và êm đềm đã qua. Có một cái gì đó như là giấc mộng, một thứ thực tại hầu như không có thực. Một dĩ vãng tưởng chừng sẽ mất hút mãi mãi bỗng dưng còn đó, trở về như một hiện tại, như của ngày hôm nay. Tất cả những hình ảnh đó cứ trôi đi bềnh bồng trong anh và cứ buộc anh phải cầm ly rượu lên để mà nhớ.

Anh gửi Ánh cái hộp laque đựng bijoux(118). Đựng luôn trong đó nỗi nhớ của anh và nếu cần Ánh bỏ cả nỗi nhớ của Ánh vào đó.

Ánh bảo anh viết thật dài cho Ánh nhưng những dòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được. Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn hai mươi năm. Đi từ Huế lên Đà Lạt về Sài Gòn và âm ỉ như một dòng nước ngầm không quên lãng.

Nhớ Ánh tournesol vô cùng nhớ.

Nhớ em,

Trịnh Công Sơn

***
(118) Hộp sơn mài đựng nữ trang
***

27.5.1993

Sài Gòn , 27/5/1993

Ánh ơi,

Đã nhận thư và bande nhạc Ánh gửi. Rất vui và cám ơn lắm. Tuy nhiên thư sao có vẻ trách móc buồn bã quá. Ánh phải tập luôn luôn giữ được lòng mình thanh thản. Phải xem mọi sự thật nhẹ nhàng. Phải biết đẩy lùi mọi thứ phiền muộn không cần thiết. Từ sau 75 anh đã tự luyện mình như vậy mới vượt qua được mọi thử thách. Anh thấy mọi điều trong đời đều là hư không cả. Cái đó và cái không, cái được và cái mất cũng không thể nào giết chết linh hồn và đời sống tinh thần mình được. Chúng mình không còn trẻ nữa cho nên gặp nhau được lúc nào là phải sống hết và tận cùng từng giây phút đó. Anh cũng có gì cảm giác như Ánh vậy. Những tuần lễ gặp lại nhau ở đây gần như không thật. Có một cái gì đó rất hư ảo của một cõi đời nào đã xa lắm. Cái hiện tại đó nó trùng lẫn với quá khứ và vì thế nó gần gũi với giấc mộng.

Từ dạo Ánh đi trời Sài Gòn nắng nóng gần 40o. Chỉ mấy hôm nay mới có mưa lai rai. Cũng sắp mùa mưa rồi nhưng cái thời tiết khó chịu này không thể làm việc gì được. Mỗi ngày vẫn bạn bè ngồi với nhau quanh bàn rượu. Ánh đi rồi anh có vẽ thêm được mấy bức tranh nhưng cũng may đã bán hết. Ba bức cho Hongkong. Hai bức cho một collectioneur(119) ở Sài Gòn. Nghe nói Ánh cũng có vẽ nhiều phải không? Thử chụp ảnh gửi về anh xem với.

Trinh về một tuần rồi đi lại. Còn Tinh và Tâm nữa. Nửa tháng nữa Tịnh cũng đi. Lần tới Ánh về chắc anh đã có một cái nhà sàn mới làm lớn và dài thêm nối liền với nhà sàn cũ mà Ánh đã có ghé ở làng báo chí rồi.

Vợ chồng Tôn Thất Văn và Lữ Quỳnh gửi lời thăm Ánh. Cả Trịnh Cung nữa.

Ánh gắng vui chơi và thiền trong mọi giừo khắc của cuộc sống. Bao giờ thu xếp được công việc ở Singapore thì nhớ cho anh biết. Chúc mỗi ngày qua đi Ánh có được một niềm vui nhỏ. Nhớ viết thư cho anh.

Thương nhớ.

Trịnh Công Sơn
***

(119) Nhà sưu tập

21.1.1992

Dao Ánh thân mến,

Trong nỗi buồn riêng của mùa xuân này anh muốn chúc Ánh những điều vui mà Ánh sẽ tìm gặp đâu đó trong cuộc sống.

Vẫn hy vọng sẽ gặp lại Ánh rất gần đây.

Có gì vui buồn viết cho anh biết với.

Sẽ viết thư sau nghe.

Anh.

Trịnh Công Sơn

21.1.1992

11.10.1991

Sài Gòn, 11/10/1991

Dao Ánh thân mến,

Anh nhận được thư Ánh, Trúc Giang mang về. Những thư gửi poste của Ánh anh không nhận được, chẳng hiểu vì sao. Hay Ánh viết xong để quên đâu đó không mang đi gửi mà vẫn cứ in trí là đã gửi rồi. Những trous de mémoire(116) như thế anh cũng vẫn thường có.

Năm nay anh được mời đi Pháp bao nhiêu lần mà không được cấp visa de sortie(117). Mỗi lần có trục trặc gì đó về chính trị thì văn nghệ sĩ bị thiệt thòi nhất. Anh đã nộp đơn xin đi thăm mấy em ở Canada nhưng chưa có tin tức vì phải được ký duyệt tại Hà Nội (Trung ương). Nếu sang đấy voà mùa thu đông này anh sẽ phone cho Ánh biết để tìm cách sang chơi và gặp nhau.

Ở đây bọn anh sống nhàn nhã lắm. Buổi sáng anh đến cơ quan là Hội Âm nhạc, ngồi uống cà phê hay trà với bạn bè rồi chiều thì ở nhà làm việc riêng hoặc đọc sách. Giờ nhàn rỗi thì viết một vài bài cho báo, hoặc vẽ, hoặc làm bìa sách, hoặc viết nhạc. Thỉnh thoảng tiếp một vài đoàn báo chí hoặc TV của nước ngoài.

Ánh có liên lạc được với Đinh Cường ở Virginia không? Vừa rồi anh Cường mới triển lãm ở Canada, nghe Thuý điện về bảo là thành công lắm. Tuần nào các em anh ở Canada cũng gọi điện thẳng về nhà hỏi thăm nên anh có cảm giác là tất cả vẫn còn ở loanh quanh đâu đây. Thỉnh thoảng cũng có bạn bè gọi thăm từ Mỹ, Pháp, Canada. Qua điện thoại thấy thế giới như nhỏ lại và sự cách biệt gần như không còn nữa.

Sài Gòn dạo này thay đổi nhiều, nhất là về việc xây dựng nhà cửa. Có những con đường ở các quận trung tâm chỉ cần một vài tháng không đi qua khi tình cờ trở lại đã không thể nhận ra đâu là căn nhà quen cũ của mình. Người ta xây cất nhà hoặc sửa mới lại để cho thuê hoặc làm mini hotel. Quán xá cũng mọc lên ào ạt.

Gần như chiều nào bạn bè cũng họp tại nhà anh để nhậu lai rai. Cũng không còn bao nhiêu người. Và một, hai người này chắc Ánh cũng chưa quen. Ở Huế thì chỉ còn một mình anh Bửu Ý là bạn cũ ngày xưa còn bám trụ vì lười di chuyển.

Với anh và một vài người bạn, không còn nơi nào dễ sống hơn ở đây nữa. Đã quen với từng centimet của đời sống này và có một bầu không khí riêng để thở và có đủ niềm vui nho nhỏ từng ngày mà không cần mơ ước gì thêm. Thảng hoặc nếu được đi đây đi đó một chút thì cũng chỉ để thay đổi cái nhìn, để thăm viếng bạn bè cũ ngoài ra chẳng phải vì khao khát hoặc ước muốn gì cả.

Cách đây ít lâu có nghe ai đó nói rằng Ánh dự định về thăm nhà trong năm nay. Anh thấy vui vui vì nghĩ rằng Ánh về sẽ có dịp bắt gặp lại đâu đó một vài hình ảnh cũ, một vài điều tưởng đã quên đi ngờ đâu vẫn còn đó. Cũng vì cứ sống mãi với những điều lặt vặt, nhỏ nhắn như thế mà rốt cùng rồi chẳng muốn đi đâu.

Mưa lúc 18g15

Ánh ơi,

Những ngày tháng bây giờ hình như không thuộc về anh nữa. Có nhiều lúc ngồi nghĩ lại anh thấy mình đã đánh mất quá nhiều dịp tốt để thực hiện một vài giấc mơ của mình. Chúng mình nói chung đã  bỏ lỡ, đã đánh mất nhiều những giấc mộng mà bây giờ nghĩ lại có khi cũng cảm thấy đôi chút ngậm ngùi.

Đang mưa ngoài trời, mưa nặng, nhiều và có sấm sét. Anh đang ngồi uống rượu sake với người bạn ở Nhật về, cùng Tôn Thất Văn (hoạ sĩ), Lữ Quỳnh ở vườn treo nhà anh.

Cuối cùng cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ tiếc là không bao giờ nói được hết những gì mình nghĩ với người mình yêu thương và đời sống đã mang đi hết những câu kinh tỉnh bạch mà không phải lúc nào, giờ nào, thời nào cũng thổ lộ cùng nhau được.

Có một thời rất ngu si, mê muội. Có một thời rực rỡ trí tuệ tinh anh. Đã nhìn vầ thấy hết cuộc đời nhưng khi giác ngộ thì không còn cơ hội để lặp lại những ngôn ngữ chân thực, tinh tuyền của mình nữa. Anh không nuối tiếc cuộc đời mà chỉ vì yêu thương nó mà phải nói lại những lời đáng ra phải lãng quên.

Anh sẽ viết thư cho ánh khi nhận được thư và cho đến bây giờ thú thực, anh chưa quên cái nhìn quay lại ở Paris ở bouche metro rue Monge quận 5 Paris một ngày tháng 6/1989.

Anh chúng Ánh bình an và dĩ nhiên chưa bao giờ không nhớ Ánh.

Thân ái,

Trịnh Công Sơn

Ánh nhơ ghi lại địa chỉ mới nhất.

***

(116) Lỗ hổng ký ức, trí nhớ

(117) Visa xuất cảnh

1989

22.5.1989

Dao Ánh,

Nhận được thư ở Sài Gòn.

Đang ở Paris và Orleans.

Sẽ có thư sau. Mấy ngày đã thấy nhớ nhà.

Sẽ có thư sau.

Chúc Ánh vui.

Thân ái,

Orleans.

22/5/1989

***

14.8.1989

Ho Chi Minh City, 4/8/1989

Dao Ánh ơi,

Lâu lắm mới viết lại tên của Ánh trên tờ thư,

Hôm gặp nhau ở Paris vộ vã quá chưa nói được điều gì về cuộc sống riêng tư của mỗi người. Anh về lại Việt Nam ốm mất ba ngày. Bây giờ đã bình thường trở lại. 

Bây giờ đang là mùa mưa ở Sài Gòn. Vẫn như xưa những con đường những ngôi nhà quen thuộc.

Gặp Ánh ở Paris thấy Ánh buồn buồn, ít nói anh không hiểu vì soa.

Đời sống có thể làm cho người này không vui và người khác có thể hơi buồn buồn.

Anh tự dưng cảm thấy Ánh không vui lắm trong cuộc sống. Ở đây, anh tự tìm một cách sống riêng để không bao giờ thấy cuộc đời là một sự khổ ải. Sống thì phải vui nếu không thì hãy ngủ dài lâu.

Ánh ơi,

Anh không thấy Ánh thay đổi gì cả. Cứ như vậy mãi mãi. Những kỷ niệm xưa đã nằm trong những bài hát của anh. Ánh thì chẳng giữ lại gì cả. Thế mà cũng hay. Hãy để một người khác giữ và mình thì lãng quên hoặc nhớ trên một văn bản không bao giờ có thực.

Anh nhớ Ánh như những ngày xưa.

Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được. Bình thường thôi. Anh sống một mình và cố tìm một niềm vui của riêng anh.

Thân yêu,

Trịnh Công Sơn

P.S. Hôm gặp Ánh ở Monge buồn muốn khóc.

5.10.1980

Thành phố Hồ Chí Minh, 5/10/1980


Ánh thân mến,

Diễm đã mang lại cho anh bộ dây đàn và tin về một cartouche Pall Mall(115) bị tịch thu. Cám ơn Ánh nhiều lắm đã còn nghĩ đến anh. Lần sau đừng gửi thuốc lá nữa vì đã có lệnh tịch thu từ nhiều tháng nay rồi.

Anh có được xem ảnh của Ánh chụp cùng gia đình. Dạo này Ánh gầy quá và theo như anh biết, hình như Ánh có rất nhiều phiền muộn trong lòng.

Quá xa xôi anh không biết phải góp ý với Ánh như thế noà giữa một xứ sở xa lạ như vậy. Tuy nhiên, dù trong hoàn cảnh bức bách đến mấy, cũng gắng tìm được cho mình một chỗ riêng, một lối thoát cho niềm vui của mình. Điều này không dễ gì nhưng cũng khó có cách nào khác. Anh đã từng sống cái kinh nghiệm của kẻ thả chìm mình sâu trong tuyệt vọng nhưng đến lúc chợt tỉnh mới nhận ra mình đã hoang phí đời mình một cách vô ích. Dù còn một ngọn cỏ xanh tươi bên đời cũng cứ vui cùng với màu xanh của nó. Không phải ai cũng được chiều chuộng, ưu đãi trong cuộc sống như cũng không vì thế mà mọi người không thể sống vui được. Anh đang cố sống như thế và anh tin Ánh cũng có thể thực hiện được điều đó.

Từ Huế (hơn bốn năm) anh chuyển công tác vào đây hơn một năm rồi. Vẫn cố gắng làm việc để mong có thể nói được đôi điều với cuộc sống và về cuộc sống. Đến một lứa tuổi noà đó người ta dễ cảm thông và yêu thương con người hơn. Và càng yêu thương con người càng muốn ôm lấy cuộc đời này mãi mãi.

Anh có nhận được mấy dòng của Ánh từ 13/11/1975. Vẫn còn giữ lại mảnh giấy đó. Không hiểu Ánh còn nhớ nội dung của nó không?

Đã có quá nhiều thời gian đi qua đời sống chúng ta. Có thiên nhiên, âm thanh và kỷ niệm. Cái vốn liếng ấy không thể nào tái hiện nữa nhưng nghĩ cho cùng cũng không dễ gì quên.

Sài Gòn vẫn còn mưa. Những nơi chốn quen thuộc Ánh đã từng đi qua vẫn còn đó nhưng đang sống một đời sống khác.

Chúc Ánh vui hơn, khoẻ mạnh hơn và gắng sống với chính mình để đi đến niềm vui của đời.

Trịnh Công Sơn
47C Duy Tân, Q.3, Thành phố Hồ Chí Minh
Việt Nam

Địa chỉ Thuý để Ánh thư từ cho có bạn
Trịnh Vĩnh Thuý
2865 Place Darlington #11
Montreal H3S1L4
Canada

T.B. Anh đã chép cho Ánh những bài nhạc mới và gửi sau.


***
(115) Tút thuốc lá Pall Mall

3.4.1969

Huế, 3/4/1969

Dao Ánh,

Trưa hôm qua bác gái thăm nhà anh. Cùng đi có cả cô chị bà con của Ánh. Anh đã gửi vào Ánh hai cái thư, nghe nói địa chỉ khó đến, hay có thể đến mà vì một lý do nào đó Ánh không viết cho anh.

Nghe Ánh sắp thi ra mãn khoá hàng không. Anh cũng mừng vì Ánh đã có một công việc để làm tương đối lý thú.

Cũng trong dịp này anh được biết bây giờ nhà Ánh đã vui nhộn hơn vì có đến hai ông rể ở lại trong nhà. Nghe tin này anh bàng hoàng và thấy khó tin. Nhưng rồi phải tin vì nhân ghi địa chỉ của anh trong cuốn carnet anh đọc thấy tên V.K.

Khỏi phải ghi lại dông dài nơi đây những gì anh đã nghĩ suốt đêm qua. Anh chỉ muốn nói với Ánh một lần cuối điều thầm kín anh đã giữ lại trong anh bấy lâu. Đó là mơ ước anh được có Ánh bên cạnh để cùng đi với nhau dài lâu trên đời sống này. Bây giờ mọi điều đã lỡ. Ước mơ chỉ còn lại trong anh như một ngọn đèn không được đốt lên.

Sao Ánh không báo tin đó cho anh,

Anh cũng không còn lý do gì để trách Ánh. Và thời của những giận hờn cũng đã qua rồi. Anh chỉ thấy buồn vì sao điều hệ trọng đó mình không có quyền đề nghị. Có thể Ánh không bao giờ nghĩ rằng những nỗ lực bấy lâu của anh một phần cũng vì Ánh.

Mọi việc đến quá nhanh. Việc chuẩn bị cho tương lai của anh thì quá chậm. Đêm hôm qua anh đứng hằng giờ nhìn tu viện trước mặt. Sau tu viện âm u đó là hình ảnh khắc khổ của nhà tu. Anh bỗng có chút yên tâm nghĩ rằng mọi sự đã được an bài. Con người chưa đnahs đổi được số phần mình. Trước đây anh tưởng mình sẽ làm được tất cả nhưng bây giờ thì vô vọng. Những gì anh đã dự đoán, đã lo ngại bây giờ bày biện ra đó cả và anh chỉ biết đứng im nhìn.

Người ta chỉ có một lần để thử thách về một điều gì đó. Qua rồi thì mất luôn. Đã sáu năm hay hơn sáu năm cũng đủ làm một kỷ niệm quý báu và dài lâu nhất cho một đời người. Một người có thể có nhiều kỷ niệm nhưng những kỷ niệm đó không thể đánh đổi được với nhau.

Bây giờ, nghĩa là từ buổi chiều nay hay là sớm mai này anh phải tập cho anh vào một lề lối mới. Tập cho anh biết rằng từ đây anh không bao giờ còn có Ánh được nữa. Tâm hồn anh lâu nay vẫn ỷ lại về lòng tin luôn luôn có sẵn một cái gì êm thắm để trở về. Bây giờ thì thôi. 

Anh rất mừng vì đủ bình tâm để viết thật rõ ràng bức thư này cho Ánh. Anh còn muốn nói nhiều nói dài nữa như anh đã viết những ngày xưa nhưng thôi anh xin để dành một ít cho mình, cho anh, để nuôi lòng tự phụ.

Chú Ánh cũng hạnh phúc như Diễm.

Thân ái,

Trịnh Công Sơn

Anh chép gửi cho Ánh bài nhạc anh vừa viết xong. Mong có dịp nào đó sẽ hát cho Ánh nghe.

25.3.1967

Huế, 25/3/1967

Ánh yêu dấu,

Anh sang Trang vì nghe anh Cường bảo Ánh có gửi thư về đó. Nghe Trang kể lại những điều Ánh viết trong thư anh vừa thât vọng vừa buồn.

Bây giờ đã quá khuya. Chương trình chủ đề về tình yêu còn để lại một vị đắng rất mỏng. Mọi người cũng đã ngủ từ lâu và anh cũng phải quyết định một lần cho cả Ánh lẫn anh, một quyết định thật khó khăn mà chẳng ai trong cuộc dám dứt khoát với chính mình. Quyết định nào cũng có sự khổ sở của nó. Anh cam đành làm kẻ bội bạc để mở ra cho Ánh sự ngạt thở bây lâu trong đó người này hay kẻ kia đã cố đóng cho trọn vai của mình. Cho đến phút này anh vẫn cảm thấy chỉ riêng anh đã sống thật hồn nhiên trong tình yêu đã qua.

"Chúng mình chấm dứt tình yêu đó ở đây". Hãy xem mọi lầm lỗi đều ở anh cả. Và bên sau quyết định này là một lối ngõ thênh thang trên đó Ánh hãy đi vào những phiêu lưu mới đừng ăn năn, đừng băn khoăn gì cả.

Tất cả đã rõ như một khoảng trắng.

Cũng đành vậy thôi.

Anh đang nhìn tình yêu ở một độ cao nhất của thuỷ triều. Quyết định như không thuộc về anh.

Anh xin cảm ơn bốn năm ròng rã nâng niu tình yêu đó. Cũng xin cám ơn những buổi đợi chờ thật dịu dàng không bao giờ còn có được.

Để vĩnh biệt nhau trong tình yêu đó anh chỉ muốn khuyên Ánh trong tương lai hãy tự tin hơn và bớt suy tính.

Anh đã bất lực không cứu vãn được gì nữa cho tình yêu của mình. Thêm một lần đánh mất và thất lạc những vàng son.

Đã viết quá dài ngoài ý muốn nhưng nói một lần mà cho tất cả về sau.

Cầu mong thật nhiều bình an cho Ánh và đời đời hạnh phúc trong những dự tính mới ở tương lai.

Thân yêu,

Anh,

Trịnh Công Sơn

1967

1967

Ánh thân yêu,

Anh biết rằng Ánh thương anh lắm nên mới giân anh như thế. Tuy nhiên phạt anh hai ngày cũng đã nhiều lắm rồi. Anh đã chờ suốt hai buổi chiều và sáng. Thôi đừng giận anh nữa. Mùa xuân sẽ qua và anh chỉ mong giữ lấy từng ngày thật quý báu.

Anh xin lỗi Ánh nghìn lần.

Ngày đã buồn bã lắm. Hãy biết độ lượng với nhau.

Anh chờ Ánh sáng mai nghe Ánh.

Nghe em.

Hai ngày cũng đã quá nhiều cho anh

T'embrasse

Anh,

Trịnh Công Sơn

8.3.1967

Huế, 8/3/1967

Ánh ơi,

Sao im lìm như thế? Anh lo âu không hiểu vì sao lại có sự bặt tăm đó. Anh phải nghĩ là Ánh đang bệnh nặng chứ không thể có lý do nào khác hơn.

Mỗi ngày anh nằm ở nhà chờ tin Ánh. Như thế cũng đã hơn nửa tháng rồi.

Trời đã trở lạnh và mưa từ gần một tuần nay. Buổi sáng thường nằm thật muộn trong chăn như hồi còn ở Đà Lạt. Mưa và lạnh quá rồi cũng nhác đi.

Ánh, dù bệnh hay có chuyện gì cũng phải cố gắng biên về anh ít hàng để anh khỏi lo.

Anh đã gửi vào Ánh hai cái thư và chờ tin mãi từ hôm đó. Chẳng lẽ Ánh ham vui quá đến độ không còn thì giờ viết cho anh. Chúng mình cũng chẳng có chuyện gì để hờn giận nhau.

Anh đang khởi sự thời kỳ dọn mình để bắt đầu viết những ca khúc mới.

Bây giờ là lúc những tiếng động đã lắng xuống, những ồn ào bông đùa đã qua. Anh đang lắng nghe mỗi ngày, đang chờ đợi những tiếng nói lạ lùng hơn khởi hứng cho mình. Ánh có đau ốm gì không. Hãy nói hãy kể cho anh nghe. Buổi trưa thật yên tĩnh. Hàng lá cây vẫn non xanh hồn nhiên.

Những ngày qua anh thấy rõ là đã quá thiếu Ánh. Những bạn bè anh rủ nhau cùng với người yêu đi ciné đi ăn uống thật vui vẻ. Cường-Nhung Phong-Trang Ngạc-Siam Ý-Quỳnh Nga v.v... Anh thấy mình không có lý do gì để góp mặt chung vào đó.

Cũng vì rỗi rảnh nên ngày tháng qua đi nhanh hơn. Chỉ thấy mình ăn, ngủ và hút thuốc. Như thế này rồi sẽ rơi vào cơn buồn bã nặng nề hơn. Như bây giờ là buổi trưa, những đứa nhỏ đi học, Hà đi làm, Thuý ngủ, má sang phố, anh ngồi một mình và lắng tai thật lâu cũng không nghe nổi một tiếng động mạnh nào ngoài tiếng của bàn tay anh xe dịch trên bàn.

Sài Gòn giờ này chắc bắt đầu cho cơn nắng chói chang và tiếng động cơ ầm ĩ. Cho những giờ đón xe bực bội.

Hãy biên thư cho anh rõ về sự vắng bặt dài lâu đó. Ánh không hề thấy mình cũng có trách nhiệm với người yêu. Phải ngấm ngầm nhận ra cái hiệp ước của tình yêu mà mỗi người đều cố gắng giữ gìn một cách tha thiết.

Chắc Ánh cũng sắp thi cử đến nơi. Dù thế nào cũng cho anh biết tin để anh khỏi lo về sự im lặng này.

Anh nhớ Ánh. Thăm Diễm và Vũ.

Yêu dấu,

Anh,

Trịnh Công Sơn

28.2.1967

28/2

Buổi sáng thức dậy muộn. Ngày mở ra cùng giá rét. Anh chưa biết sẽ làm gì để nhắc lại một khởi điểm mà từ đó mình đã vào đời. Chắc anh sẽ khui champagne để nghe tiếng nổ cho đỡ buồn. Đốt thêm cây nến mà Ánh đã cho anh đầu năm. Và ngồi nghĩ xa hơn, nghĩ lại về thân thế mình. Thân thế nào cũng có vẻ buồn riêng nhưng có người vui chơi hồn nhiên quá nên quên mất.

Bây giờ ngoài hàng hiên gió về chất đầy. Anh ra nhìn lại dòng sông và bèo xanh ở đó đang trôi đi vùn vụt. Nước còn xanh lắm chắc chiều lại mưa.

Ánh trở lại đó có thấy buồn không. Đời sống xô bồ ở đó dễ làm chóng quên những phiền muộn nhỏ.

Anh Lê Văn Hảo (dạy ở Văn Khoa) vừa đến thăm, đang ngồi nói chuyện với má anh ở phòng trong. Anh Hảo đòi tổ chức sinh nhật để mừng anh. Anh cũng chẳng hiểu để mừng cái gì.

Anh chẳng có gì đáng để ăn mừng ngoài tình yêu của Ánh. Không có Ánh ở đây để cùng ngồi thật gần anh mà uống chung với anh một tí rượu và hút với anh một điếu thuốc.

Đời sống bỗng nhạt nhẽo tình cờ.

Nếu có anh trong đó chắc là chiều nay chúng mình phải đi ăn với nhau suốt buổi.

Trời lạnh quá đến nhức nhối từng đầu ngón tay.

Buổi sáng này anh nghĩ về Ánh như đang nghĩ về một đám mây bồng bềnh trên đời sống anh. Đám mây của những ngày anh qua những đèo sâu cao nguyên và mơ ước. Đám mây che khuất những phiền muộn, lo âu. Đám mây ở mãi trong những thung lũng hoang vu nghìn đồi đó mà bao nhiêu lần đi qua, trở lại, anh vẫn còn nhìn thấy.

Ánh ơi,

Trời Sài Gòn bây giờ chắc nóng và nắng lắm.

Hãy ngồi yên một phút và nghĩ đến anh.

Anh chưa có ý định gì cho ngày vui hay buồn này của anh cả. Nếu vào một ngày trời nắng chắc anh sẽ rủ bạn bè về biển như một sinh nhật cũ lúc còn anh Tường chúng anh đã về đó để liệng một cái ly không ra bể.

Sao vào đến Sài Gòn rồi im lìm thế chẳng viết cho anh một chữ nào.

Còn nợ anh cái gì đó sao không đưa?

Yêu dấu vô cùng.

Anh,

Trịnh Công Sơn

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

24.2.1967

Huế, 24/2/1967

Gửi người yêu bạc bẽo nhất cuộc đời của anh,


Đã bao nhiêu buổi trưa buổi chiều thức dậy không có báo hiệu gì của một ngày rạng rỡ vì sẽ thấy nhau từ xa bên kia cây cầu mà giòng sông thay màu chóng vánh như sự phù du của cơn bênh trên cơ thể một người già nua.

Anh đã chờ đợi dù biết đã vô vọng lắm rồi.

Một mùa xuân mà thấy mặt nhau có một lần ôi mùa xuân sao mà khắc nghiệt. Anh biết Ánh vào Đà Nẵng rồi đi luôn vào Sài Gòn mà sao vẫn những buổi trưa nằm không ngủ nghe hoài một bàn tay không bao giờ đến gõ cửa ở nhà trước. Bây giờ thì anh phải tin chăcns là Ánh đã đi Sài Gòn rồi. Một vài người bạn hỏi anh Ánh đã đi chưa anh làm sao biết trả lời.

Mấy buổi trưa rồi nằm nhắm mắt mà không ngủ được, đẻ chỉ thấy một con đường đi voà nho nhỏ đưa vào một căn phòng có nhiều ghế đợi, ở đó đã bao nhiêu ngày ngồi chờ Ánh và nhưgnx con đường mang Ánh đến trường ra phố thật xa xôi và buồn thảm đầy những tiếng ồn và bụi bặm.

Nhớ Ánh thật muốn vào ngay.

Anh còn phải ở đây nhiều ngày tháng nữa để nghỉ ngơi và bắt đầu làm việc lại. Mấy hôm nay định viết thư cho Ánh bao nhiêu lần rồi nhưng bàn tay mặt của anh không cầm bút được. Bàn tay sưng vù và nhức nhối vì những vết thương thật sâu và những vết xây xát thật dài. Đầu năm đã bị tai nạn xe đêm anh Ngạc chở nah đi mua paté chaud(113) về đãi Vũ Thành An và mấy anh bạn ở đây. Chiếc xe lao vào một hàng kẽm gai chặn đường, anh bị rơi vào đó đến ngất phải đưa đi nhà thương. Mấy hôm nay chưa gặp An lại chẳng hiểu đã vào lại hay đi đâu.

Những hoa hồng, oeillets(114) ở nhà vẫn chờ Ánh sang mỗi ngày đến ủ rũ héo hon. Chai champagne chờ Ánh cũng chưa khui được.

Tất cả đèu ở trong thế chờ mòn mỏi như anh. Và làm sao không trách móc được. Huế đã trở lại nắng ráo. Đêm và sáng sương mù. Chỉ cần ra nhìn giòng sông thì biết ngay ngày mai mưa hay nắng. Giòng sông như đã là một nhà thiên văn dành làm của riêng cho những người ở trên bờ sông đó. 

Có nhiều câu chuyện chưa kể hết cho Ánh nghe. Thấy bực tức không nói được. Nhưng rồi vẫn quá trống vắng những ngày còn lại đây một mình nên cơn nhớ đã lấp đầy tất cả.

Ngô Kha cũng đã vào lại Sài Gòn để trở về Long Khánh. Không có ai bỏ dễ dàng thành phố này ra đi lạnh lùng như Ánh.

Anh sẽ cố làm việc thật nhiều trong thời gian chúng mình xa nhau. Và sẽ vào đó gặp Ánh lại để hỏi vì sao Ánh có thể lạnh lùng và man rợ đến như thế.

Ơi người yêu lạ lùng nhất mà anh chưa hiểu được.

Hãy biên thư về cho anh.

Anh sẽ cố viết nhiều để mỗi ngày Ánh có thể tìm thấy ở dãy ngăn ở tường một bức thư.

Anh sẽ còn trách móc Ánh ở nhiều lá thư tới. Bây giờ tay đã bắt đầu nhức nhối anh ngừng đã.

Những ngày nay trời còn đẹp lắm. Tiếc là không thể làm gì hơn để có Ánh ở đây. Này em yêu dấu, hãy nồng nàn với nhau thêm tí nữa cho ngày tháng bớt hoang vu như giòng sông mùa nước lũ.

Ơi Ánh của anh của anh của anh.

Yêu dấu em vô cùng vô cùng đó em. Chúc Ánh mùa xuân đầy ngát hương hoa của chim chóc mang về trang hoàng cho tâm hồn.

Anh thăm Diễm.

Vô cùng nhớ Ánh,

Anh

Trịnh Công Sơn
***

Có nhiều buổi trưa thức dậy căn nhà vắng ngắt, nghĩ đến Ánh và anh bỗng cảm thấy Ánh đã bỏ đây đi từ đã lâu lắm. Anh thường ngồi nhẩm tính lại thời gian chúng mình yêu thương nhau và thấy thật rõ ràng những giây phút nồng nàn đã quá ít. Nhưng cũng do đó anh thấy ít lo âu hơn cho những lần bắt buộc phải xa cách như thế này bởi vì Ánh thuộc loại những mẫu người không biết phản bội. Anh đoán thế do những hiểu biết về tâm tính chung của con người.

Tự nhiên anh đoán là mùa xuân này Ánh có điều gì buồn lòng. Sự bỏ đi quá âm thầm làm anh khó hiểu. Đáng lý Ánh nên báo trước cho anh biết như lẽ thường vẫn phải thế.

***

(113) Bánh patêsô

(114) Hoa cẩm chướng

14.1.1967

Ánh ơi,

Buổi trưa mở mắt ra trong vẻ chói chang của mặt trời, 3 giờ anh nhìn ra ở bìa một nóc nhà bên cạnh để chỉ kịp vẽ thật nhanh như thế này trước khi chúng bay lên cao.

Anh nghĩ đến chúng mình, đến tình yêu bình thản như hai thân cây đứng kề nhau một ngày không gió. Tình yêu không thể là vẻ trầm tĩnh đó được. Không thể là giòng sông già nua chưa có lần làm quen với bão sóng.

Phải thổi thêm sinh khí vào cho tình yêu. Phải cho hai thân cây lao xao trong một ngày bão vậy. Như bể ồ ạt sóng lẫn vào nhau.

Yêu nhau là hoà lẫn vào nhau là nhìn thấy người trong mình.

Nhiều khi anh cảm thấy chúng mình còn ở quá xa ngoài tình yêu.

Hãy nồng nàn hơn, hãy ngọt ngào hơn để tình yêu hiện nguyên hình của nó, để bản chất của tình yêu lớn dậy.

Đừng tự biến mình biến người thành tĩnh vật của tình yêu. Hãy rời bỏ sự lì lợm của vẻ bất động lạnh nhạt trên từng thế đã chọn. Hãy gần gũi nhau hơn để bao giờ cũng cảm thấy sự ấm nồng của nhau.

14/1/1967

12.1.1967

12/1/1967

Ánh thân yêu,

4 giờ sáng anh ngồi dậy đốt nến để nói với Ánh một vài chuyện nhảm nhí.

Nhắc lại một ý đã cũ: yêu nhau là đã có một compromis (111) nào đó với nhau rồi. Phải không? Anh cũng nhắc lại một câu đã nói với Ánh đêm Giáng sinh: Yêu nhau là đã có một hẹn ước dài hạn với nhau. Vì thế phải có bổn phận để hiểu là không thể có một hẹn ước (rendez-vous) nào đáng giá hơn.

Lâu nay anh vẫn đã cố gắng tôn trọng mọi tự do giao tế của Ánh. Đôi lúc còn khuyến khích Ánh tham dự vào những cuộc họp mặt đông đúc để Ánh vui. Để Ánh quên bớt những khoảng trống, những phút ưu tư vô ích, hay nhớ nhà v.v... Nhưng rồi bỗng cơn lo âu chợt đến. Anh cảm thấy e ngại khi nghĩ rằng dấn thân vào quá nhiều cuộc vui thì mình bỗng biến thành một thứ snobe, vulgaire, mondain(112) v.v... và mình không còn thì giờ để nghĩ đến mình nữa, không còn thì giờ đẻ quay về với cái vẻ ấm cúng, nồng nàn của thế giới mình đã trót hẹn. Vọng ngoái quá nhiều chỉ làm hư hao, thiệt thòi mình thêm mà thôi. Ở trên lý do đó anh đã luôn luôn cố gắng tách rời đám đông, co mình về với mình  - với Ánh. Ánh đã phải nhận ra điều đó từ lâu rồi phải không.

Trên phương diện tình cảm anh là một kẻ thủ cựu, ích kỷ không ai bằng. Điều này có thể làm phiền Ánh nhưng anh cũng không thể không lo lắng, bảo bọc cho tình yêu của anh.

Sau những lần hát hỏng, khi anh nói chuyện với một người con gái là anh nói với một - người - con - gái - ở - đám - đông - của - đám - đông. Nhưng khi Ánh nói chuyện với một người con trai nào, ngoài anh, là Ánh chỉ nói với riêng một mình người đó.

Anh không thích điều đó ở Ánh. Đừng bao giờ tự ái trên những cấm đoán này. Anh chỉ làm công việc của người bảo vệ những gì mình đang nâng niu trong tay.

Hãy dứt khoát với những gì ở ngoài mình. Anh chỉ khuyên như thế thôi.

Và để bắt đầu Ánh sẽ không dự vào buổi lễ gì.

Anh đã có đó để chọn những nơi mà Ánh sẽ đến cùng anh hay nếu không cũng đã có bạn bè của anh lo lắng cho Ánh. Cả Diễm cũng thế, Diễm cũng chẳng có quyền gì để buộc Ánh phải góp mặt vào những nơi mà Ánh có quyền thoái thác.

Bao giờ Ánh hết yêu anh hẵng hay. Trong tình yêu bao giờ người ta cũng có quyền chăm sóc cho nhau du trông ra có vẻ lẩm cà lẩm cẩm. Tình yêu cũng cần được chăm sóc, chăm bón như một loại hoa quí. Nếu một hôm nào đó nó không còn được vẻ tươi mát bình thường thì cũng chỉ vì một bất hạnh quá lớn ngoài dự ước mà thôi.

Ánh đã 19 tuổi rồi đó. Tuổi mở ngõ vào cho những tình cảm chín muồi và những dự tính hoàn tất hơn cũ. Hãy nghĩ đến anh như anh đã nghĩ quá nhiều đến Ánh.

T'embrasse,

Trịnh Công Sơn
***

(111) Ước hẹn

(112) Kẻ thích ăn chơi, đua đòi, kẻ tầm thường 

1.1.1967

Meilleurs Voeux

Pour Le Nouvel An(110)

1967

Anh đang vẽ lên trong trí nhớ những mơ ước nào đẹp đẽ nhất dành cho Ánh để khởi sự cho một ngày đầu của năm.

Trịnh Công Sơn 

9.12.1966

Huế, 9/12/1966

Ánh của anh,

Đáng lý buổi sáng này là anh lên máy bay để vào Sài Gòn với Ánh nhưng một lý do quá cấp bách đã khiến anh phải ở lại thêm vài hôm nữa. Đêm hôm qua anh thao thức mãi không ngủ được nên ngồi dậy thật sớm thắp nên viết thư cho Ánh ngay.

Lý do: Chiều hôm qua ở USOM(109) có Mc Stevenson cho mang đến anh một điện tín của một phóng viên báo Life gửi từ Sài Gòn ra nhờ cơ quan này liên lạc với ính viên ở đây tìm địa chỉ anh và nói với anh cho ông ta hẹn gặp tại Huế. Tên ông ta là Mac Wirther. Có thể đây là một cuộc phỏng vấn, hay có đề nghị, anh chưa được hiểu nên anh đã phải dời vé lại và chờ thử xem.

Anh mong Ánh là không giận anh nhiều lắm vì đã trễ quá thời gian hẹn Ánh khá lâu.

Anh cũng nóng lòng lắm nhưng cũng phải ráng chờ xem đã. Có thể nay mai có một article về anh trong Life cho Ánh đọc cũng vui lắm.

Huế mấy hôm vừa qua lạnh đến tê cóng. 14o - 15o ban đêm. Hôm qua và hôm nay trời bỗng ngưng mưa và có nắng thật mỏng. Anh không giờ phút nào là không nhớ đến Ánh. Nhớ đến độ nằm mơ nhiều cơn mơ thật kinh hãi. Âu cũng là dịp để chúng mình nghĩ và nhớ đến nhau nhiều hơn.

Cường và Ý đã vào Đà Nẵng để lo vụ triển lãm 11/12/1966 này. Anh chưa có ý định vào hay không. Thấy ngại con đường lầy lội ấy quá.

Anh mong sẽ có nhiều chuyện để kể Ánh nghe lúc vào lại.

Thôi nhé. Thương lắm.

Anh,

Trịnh Công Sơn
***

(109) Cơ quan viện trợ Mỹ (viết tắt của United State Operation Mission), sau đổi thành USAID (United States Agency for International Development)

1.12.1966

1/12

Ánh

Ngoài cửa sổ trời im xám và lũ trở mình cùng gió.

Chúng mình chắc cũng cần tìm thêm một tí ngôn từ mới để nói về những nhớ nhung của nhau.

Biết là sắp vào mà vẫn thấy cần viết thư cho Ánh.

Những ngày nước lên cao vòm cầu chỉ còn một khe hở rất nhỏ. Có thể chỉ vừa để Ánh bơi qua một mình. Nhìn những bèo và rong rêu của mùa nước lũ kéo về chật sông thấy dậy lên trong mình một thứ nostalgie(108) thật xa hút, mênh mang. Ánh bây giờ cũng là một nostalgie của anh. Một thứ ngóng về đôi lúc thật ấm áp gần gũi đôi lúc lại hoang vu biền biệt.

Anh vừa nghe một người quen ở Sài Gòn ra kể lại là hôm Trưng Vương tổ chức gì đó định đến mời anh hát nhạc anh nhưng sau nghe anh về nên thôi. Họ cũng có ý định đi tìm để xem Ánh đó.

Gắng chờ anh ít hôm nữa nghe Ánh.

Nghe tin anh Cung vừa mất Honda thật tội nghiệp. Không có xe chắc nhác về Sài Gòn hơn.

Những gì người khác nghĩ về Ánh đối với anh đều không quan trọng. Điều quan trọng nhất là Ánh đã yêu anh! Như thế là quá đủ. Khi yêu người ta ngẫu nhiên như đã chọn lựa. Và thái đội chọn lựa dù muốn dù không đã tiềm ẩn một ý chí tự do. Đó cũng là dấu hiệu một phát hiện của trưởng thành. Sống rồi sẽ chín muồi dần. Sẽ đơn giản. Tất cả những điều đó sẽ nở ra trong chính mình một cách hồn nhiên như cỏ. 

Điều đáng vui mừng là chúng mình đang có nhau, đang cần nhau, đang yêu nhau.

Anh thì mỗi ngày mỗi nhớ nhiều hơn. Và như thế cũng đã an tâm để đủ sống, đủ vui, đủ tin yêu trong hiện tại.

Buổi trưa thật yên tĩnh. Trời như giục bàn chân chạy rong suốt ngày ngoài đường. 

Con đường mình đã đạp xe cùng nhau (gần Hãng Đoát) bây giờ vàng hoa mặt trời. Thuý có hái về cắm trong nhà thật đẹp nhưng mau héo quá.

Anh vừa học được cách viết bằng chữ Nho tên của Ánh. Và cũng nhờ thế anh biết được vì sao Ánh thích hoa mặt trời. Trong chữ Ánh có chữ Nhật là mặt trời. Và bài Xin mặt trời ngủ yên lại tình cờ có câu: ôi nhân loại, mặt trời trong tôi. Lúc viết bản này anh đã có câu đó vì anh nghĩ là Ánh thích hoa mặt trời và mặt trời là nơi hoa hướng dương nhìn về đó. Nên anh đã đem mặt trời nhốt vào trong anh. Để anh viết hai chữ "Dao Ánh" cho Ánh biết mà tập.

Mới tập viết nên viết chưa được đẹp. Ánh thử viết xem sao.

Thôi hãy gắng chờ anh vào. Và hãy nhớ anh mỗi ngày như anh đã nhớ Ánh.

Thương yêu vô cùng.

Anh,

Trịnh Công Sơn
***

(108) Tình hoài hương, lòng buồn nhớ quê hương

30.11.1966

Huế 30/11/1966

Ánh thân yêu,

Thư Ánh đến hôm qua. Anh chờ đến gần mọt cả người. Đọc thư và cảm thấy những nhớ mong trong khoảng thời gian vắng nhau thật dài đó bỗng một phút được đong đầy.

Huế sau những ngày mưa liền nhau là một ngày trời nắng thật tươi. Nước sông vụt trong bình thường. Rồi đã trở lại mưa dầm và hôm nay thì âm u và gió mạnh.

Hãy đừng giận anh vì đã vào trễ như đã hứa trước khi về. Lý do: đang vận động nhờ kiểm duyệt ba bài nhạc ở đây và cũng đang chờ ở Đà Nẵng gửi giấy hoãn dịch về. Chưa kể lý do máy bay bị kẹt lại đến mấy chuyến vì bão.

Anh cũng nhớ Ánh quá chừng nhưng phải đành đó thôi. Dù thế nào anh cũng cố vào ngày sớm nhất.

Cũng chẳng còn gì giữ anh lại nơi đây ngoài căn nhà này. Ánh đã ở đó. Mỗi ngày dù mưa anh và Ý vẫn gặp nhau để nhấm tí rượu, uống tí cà phê. Ít qua anh Cường hơn trước vì Cường quá bận bịu cho gia đình nhỏ bé đó.

28.11.1966

Huế, 28/11/1966

Ma chère Ánh

Đêm trình diễn đã qua một hôm. Mưa như thác và nước dâng cao mà số người đến nghe cũng lên đến gần 600. Những con đường đưa về toà Viện trưởng sinh viên học sinh và quan khác đã che dù, mặc áo mưa lũ lượt kéo đến. Phút nhìn thấy đã làm anh bớt nản đi một phần. Và buổi trình diễn đã thật khả quan và thành công ngoài dự đoán. Anh đã hát hay hơn những lần trước. Nhìn đám người ngoại quốc hát thầm theo, anh đã thấy khích động phần nào. Có một đại uý mắt đỏ hoe lên bày tỏ cảm tình với anh sau anh Lê Văn Hảo ở đại học. Cũng có một số nhỏ đánh bạo đến xin chữ ký anh. Thế rồi cũng xong. Và bây giờ anh phải đáp lễ bằng cách đến ăn ở một vài nơi đã mời ngay đêm đó như Wulf giáo sư người Đức và Jeannie đêm nay, một cô đầm vừa ở Pháp sang dạy đại học ở đây.

Tiếc là không có Ánh ở đây để cùng da dũ chỗ này chỗ nọ với anh trong những ngày giá rét này.

Tất cả vẻ nhộn nhàng đó cũng đã xoá đi và trả anh về với sáng chiều xám ngắt. Anh Ý và anh lại lội mưa suốt giờ ở ngoài đường hay trong những quán cà phê.

Anh đang chờ có máy bay để vào. Mong là sẽ vào cùng với thư này đến Ánh.

Những ngày vắng anh Ánh đã làm những gì ngoài giờ học. Chắc cũng đã bắt đầu có fans rồi phải không. Anh vẫn mong là chẳng có ai đến thăm Ánh ở đó ngoài anh. Điều bất hạnh đó anh nghĩ là không bao giờ có cả.

Sài Gòn bây giờ còn mưa không. Mưa Sài Gòn mưa Huế mưa Hà Nội, mưa nào cũng tẻ ngắt như nhau nếu chúng mình bỗng dưng thành kẻ lạ.

Ánh ơi, anh sẽ viết một loại ca khúc làm kinh cầu nguyện cho những kẻ yêu nhau. Hãy yêu và tìm sự trường cửu ở trong đó.

Nhớ Ánh nhớ Ánh vô cùng vô cùng. Có giận anh không sao im lìm như thế.

T'embrasse

Trịnh Công Sơn 

21.11.1966

Huế, 21/11/1966

Ánh của anh,

Đêm thì lạnh và gió mà sự yêu thương Ánh thì đã không còn đủ ngôn từ để gọi. Nỗi nhớ mong nằm trên cao thành phố mùa Đông. Anh chỉ biết âm thầm như thế và bỗng thấy thành phố chỉ còn lại căn nhà của anh. Ngoài ra thì không còn gì để mong chờ ở đây ngoài cơn nước lũ của tháng mười.

Anh vừa nhận dược cuốn catalogue của Hội Hoạ Sĩ trẻ do Cung gửi ra. Cung bảo là có Ánh và Diễm đêm hôm đó. Anh cũng thấy vui mừng vì Ánh tham dự vào những sinh hoạt đó. Hãy vui chơi và thương anh.

Buổi sáng nào ở đây cũng dày sương mù. Vòm cầu hình vòng cung đã nhờ thế mà đẹp hơn.

Bọn sinh viên ở đây đang chuẩn bị để nhờ anh trình bày nhạc. Không thấy hứng thú gì nhưng cũng không thể từ chối. Anh Lê Văn Hảo có đến mời anh làm một buổi phiếm luận (causeries) về những kinh nghiệm của đời viết nhạc cho sinh viên anh ấy nghe ở Văn khoa. Nhưng thấy nản nên anh không nhận lời.

Đã qua thêm một thứ bảy và một chủ nhật ở đây.

Gió lao xao trên hàng lá ngoài kia như một cơn mưa lớn.

Mỗi ngày anh ra phố từ sáng sớm để ngồi uống cà phê với anh Ý. Cho đỡ buồn thôi chứ cũng chẳng biết phải làm gì khác. Cường thì bận bịu với đứa con mới ra đời và lo thêm cho phòng tranh ở Đà Nẵng nên cũng ít gặp để đi chơi với nhau.

Tập ca khúc của anh kiểm duyệt bị bỏ ba bản chẳng hiểu trong đó đa arranger được chưa.

Những đêm về đây anh không ngừng nằm mơ thấy Ánh. Nhiều lúc nghĩ về Ánh anh mơ hồ thấy có một cái gì chưa thoả đáng giữa chúng mình. Ánh vẫn còn một vài cử chỉ khiến anh khó hiểu. Thoang thoáng nghĩ rằng Ánh chưa tha thiết gì với anh. Mong chỉ là những cái nhìn nhầm lẫn về phần anh mà thôi.

Anh cũng đã nghĩ rằng nếu sau này có một lầm lỗi gì thì điều đó chẳng sẽ bao giờ ở về phía anh cả.

Thấy thiếu Ánh vô cùng. Hãy yêu thương nhau hơn nữa nghe em.

Je t'embrasse

Trịnh Công Sơn 

18.11.1966

Huế, 18/11/1966

Trời Huế buổi sáng mà sương như trời Đà Lạt.

Sương la dà dưới vòm cây, trên cùng khắp. Anh mặc áo quần đi bộ xuống anh Ý. Gặp Trang giữa đường đang đi học. Trang nhờ anh gửi hộ thư cho Ánh.

Anh Ý và anh lang thang ở phố suốt ngày vì trời im thật đẹp và mát.

Nước sông vẫn còn đục ngầu, dâng lên cao hơn bình thường. Có mưa nhưng từng cơn mưa thật ngắn. Trời chuẩn bị cho người ta đi chơi với nhau và uống cà phê thật nóng.

Có lẽ Ánh giờ này đang nghe nhạc chủ đề. Sài Gòn mấy hôm nay có mưa không. Nhớ cẩn thận kẻo những buổi đi về bị cảm lạnh. Nếu bị cúm thì nhớ uống thuốc như thế này: Aspirine + Teramycine + Nivakine + Vitamine C. Uống chung với nhau một ngày ba lần. Toa thuốc để trừ dịch cúm hiện đang lan cùng mọi nơi đến đấy.

Về đây có bạn bè cũng vẫn thấy buồn buồn. Anh sẽ cố gắng vào thật sớm để đi chơi với Ánh.

Về Huế lần này anh thấy có một cái gì hơi thiếu thiếu, có lẽ là sự vắng mặt của Ánh ở đây. Anh vẫn như mong một điều gì mỗi ngày do một thói quen cũ của những ngày còn đợi Ánh sang thăm.

Anh Ý đang viết một vở kịch mới. Anh Cường đang tiếp tục vẽ tranh mới chuẩn bị cho kỳ triển lãm sắp tới ở Đà Nẵng. Cường mấy hôm nay bận rộn không ngừng mua nôi, sắm áo cho đứa con. Thấy cũng vui.

Đã nhiều năm anh chưa hề sống mùa Đông nào ở Huế. Kể cũng dễ có đến sáu bảy năm gì đó rồi. Chung chung vẫn cảm thấy buồn, một thứ buồn thật ảm đạm, hiu hắt. 

Thấy nhớ Ánh kỳ lạ. Nhớ đến nản lòng. Buổi sáng con đường Lê Lợi cây xanh non và lạnh. Trang đi một mình trên con đường đó. Học giờ sau nên thấy đường vắng và Trang thật nhỏ như một chấm trắng trong cái màu xạm lạnh của con đường, của trời thành phố.

Anh Kha đã về Sài Gòn có đánh điện tín về nhà. Tiếc là không có anh ở trong đó để chúng mình đi chơi với Kha mà nghe Kha kể về cái đảo nhỏ đó. 

Mùa Đông như ru ngủ từ một hòn sỏi, một nóc nhà. Cái gì cũng có vẻ co mình, thiu ngủ. Nên càng thấy buồn, càng thấy nhớ Ánh hơn. Anh có cảm tưởng là Ánh cũng đang rét trong cái rét của mùa Đông ở đây.

Nhớ đừng ham chơi quá mà quên mất anh.

Đêm nhạc cổ điển thật hay. Cái hoa tournesol Ánh uốn theo sợi dây đèn vẫn còn buộc trên chóp cái tháp Eiffel nhỏ để trên chồng sách trước mặt anh. Những cái nhỏ nhặt đó thường đưa mình về lại cả một khoảng rợp mát mênh mông của những ngày tháng đã qua. Bao giờ cũng khơi dậy trong mình một vẻ mong manh của muộn phiền khi nghĩ đến những không may thường vẫn có của đời sống.

Ánh ơi, anh nhớ ghê lắm rồi đó nghe.

Thôi hãy ngủ yên đi nghe em.

Anh thăm Diễm và chị Dung

Yêu dấu,

Trịnh Công Sơn 

17.11.1966

Huế, 17/11/1966

Ánh thân yêu,

Buổi sáng đầu tiên ở thành phố anh trở về có trời lành lạnh của mùa đông và những gốc cây đen bám đầy rêu xanh thật mượt.

Đã đưa tất cả những gói đồ Ánh gửi.

Ý và Cường gặp anh mừng rỡ thật cảm động. Anh được hoãn như cũ.

Trời buổi sáng mây mù nhưng không mưa. Dòng sông nước đục ngầu, màu nước ngày lụt lội.

Buổi sáng anh dậy sớm và thấy mình như lẫn hẳn vào trong cái im lặng của thành phố. Những tiếng động ì ầm của Sài Gòn giờ như đã chìm hẳn thật xa xăm.

Thành phố vẫn chưa có gì thay đổi. Buổi sáng, anh đứng ở balcon nhìn mấy cô bé đi học mà tưởng như cũng có Ánh đang từ phía bên kia cầu đi sang. Cái áo nâu ngày đó chắc bây giờ Ánh phải mặc cao đến gối. Như thế mà cũng đã nhiều năm rồi đó. Anh đã nhìn Ánh lớn lên từ balcon nhà anh. Cho đến một hôm nào thì thấy đã không thẻ nhìn bàng quang nữa được.

Sáng nay Ý và Cường sẽ lên đây đi ăn sáng với anh. Anh dậy từ lúc 6g30. Ngồi ở thềm balcon hút thuốc và bàn tay thì lạnh như đã có lần Ánh thấy lạnh như thế.

Đã có một ít nắng nằm trên đọt cây cao đằng xa. Trời đẹp lạ lùng đó Ánh.

Buổi tối ở nhà. Trên trời có một vành trăng nhỏ.

Con đường trước mặt vắng và buồn.

Anh bỗng thấy thiếu Ánh kỳ lạ.

Lúc sáng đi ngang nhà Ánh thấy cửa đóng kín mít. Không còn một khóm dạ lan nào phía trước. Anh như đoán thấy vẻ hoang vắng bên trong. Trong mỗi căn nhà đã có những chỗ đứng, chỗ ngồi, chỗ nằm của từng đứa con. Tiếng nói tiếng cười như cũng vướng mắc đâu đó. Nên anh thường vẫn khó quên nơi mình đã lớn lên đã sống đã ở. Mùa xuân én sẽ về, lá sẽ xanh và những người thân mình cũng sẽ nhớ mình hơn bao giờ cả. Giữa những ồ ạt kéo về vui như hội của Tết, sự vắng mặt của mình là cả một điều tủi lòng.

Trăng đã xáo tan trên trời và mưa cũng đã rì rào trên hàng lá.

Mùa đông ở Huế kể cũng buồn lạ.

Giờ này chắc Ánh đang sửa soạn đi ngủ. Ngủ để khởi đầu cho một đời sống riêng tư của mình. Ngủ cũng để quên bớt một ít buồn phiền của ngày.

12.11.1966

Đà Nẵng, 12/11/1966

Ánh ơi,

Mưa từ đêm qua như thác đổ. Buổi sáng anh thức dậy trong cái giá rét của những ngày khởi đông. Ra phố uống cà phê vừa về. Và nằm trống trải chờ từng ngày từng giờ phút thật dài đi qua. Một ngày bỗng nặng nề, chậm chạp hơn. Sao những lần đi chơi với Ánh lại nhanh thế. Bây giờ phỉa ngồi không cho đến 15/11 mới ra trình diện lại. Sáng 16/11 chắc anh về Huế.

Anh đang thấy vừa nhớ Huế vừa nhớ Sài Gòn. Ở trong một thành phố giằng co giữa hai nơi muốn quay về trong một lúc. Những ngày này anh chỉ còn ngồi đốt thuốc cho quên bớt sự thừa thãi của mình.

Hãy viết thư về Huế cho anh.

Anh có nhờ Thích thứ bảy này lại đón Ánh và Diễm đi chơi.

Hãy đi chơi thật nhiều để quen thuộc thành phố và một lúc nào đó mình sẽ thấy thành phố ở ngoài mình, không cần thiết, không quyến rũ. Rồi sẽ muốn quay về yên nghỉ trong cái đơn độc của mình. Sẽ thấy cái hào nhoáng trong thành phố không còn dễ lôi cuốn mình vào trong thác lũ của nó. Lúc đó mình sẽ nghênh ngang, bình thường và thoải mái hơn.

Anh đang nhớ Ánh trong hình vóc đơn giản của quần velours màu beige nhạt và áo chemise hoa, tóc cột hai bên.

Những phút Ánh đơn giản là những lần anh thấy gần Ánh nhất. Hãy đơn giản từ trong tâm hồn để cái khoảng - cách - vô - ích không dựng lên, không thành hình. Dù cái écart đó chỉ mỏng như một sợi tóc.

Anh có thấy anh Tuấn ở đây hai lần. Thành phố này đang đầy rẫy những chợ đen, ăn cắp, làm giàu phi pháp và con gái hư. Sẽ tan hoang cả khi người ngoại quốc đã rút đi. Người ta sẽ mất đi hàng tỷ năm cũng chưa xây dựng lại nổi cái ý thức trong con người.

Giờ này chắc Ánh đang ngồi yên trên một ghế gỗ ở Văn khoa. Ánh hãy phóng tầm mắt trên một độ dài mấy nghìn cây số để nhìn mưa Đà Nẵng mưa Huế. Vẻ buồn dán sát vào từng song cửa rỉ sét, từng vách nhà mốc đen. Anh nhớ đến nhữngn gón tay mùa đông rất lạnh của Ánh. Những ngón tay đã nhốt kín cả một vòm trời đầy lá non xanh của mùa xuân, mùa thu, mùa hạ ở Huế.

Anh sẽ về Huế để nhìn giòng sông trước mặt và ngồi uống cà phê để nhìn thành phố trời mưa cho Ánh.

Sắp hết tháng 11, rồi tháng 12. Tháng giêng Ánh sẽ có thêm một tuổi. Phần anh sẽ thấy mình cằn cỗi thêm mà hư vô thì vẫn che mù trước mặt.

Có những đời sống không hề biết than van. Có những đời sống lại kêu rêu quá nhiều. Đó cũng là một thức ý thức bi đát bắt con người phải dời chỗ mãi trong phần tâm thức của mình.

Buổi sáng nhạc thật êm. Anh nhớ về một góc nào đó thật ấm cúng chúng mình ngồi uống nước với nhau.

Này  Ánh, Ánh hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh(?). Có gì buồn không.

Trời vẫn còn mưa thật nhiều và mây xám rất nặng trên cao. Gió cũng nhiều lắm. Nghe nói có bão ở Hoàng Sa.

Hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh.

Anh,

Trịnh Công Sơn

10.11.1966

Đà Nẵng, 10/11/1966

Ánh

Anh đã vào hội đồng giám định sáng nay. Hơi khả quan. Bây giờ ngồi đợi đến 15/11 này để vào hội đồng hoãn dịch cũng là hội đồng 3, chẳng hiểu sẽ thế nào đây. Hãy cầu nguyện cho anh.

Buổi chiều mưa thật nhỏ. Cả mưa bây giờ là đêm. Anh thấy nhớ Ánh lắm. Đã vá lại chỗ rách ở áo chưa.

Thành phố này buồn lắm. Anh mong xong để về Huế rồi trở lại đó để cùng chịu chung cái bụi bặm và tháng ngày ồn ào với Ánh. Có những phút anh bỗng lẩn thẩn nghĩ rằng đời sống đã buồn bã thế này sao còn phụ nhau. Đó là một bài học mà không bao giờ cần phải thuộc cả. Cũng là một thứ kinh nghiệm không cần phải có cho bản thân.

Đã đi học lại rồi phải không. Những buổi đi đi về về rồi cũng sẽ có nhiều chuyện vui để Ánh quên đi một vài lúc cảm thấy phiền nản.

Rồi sẽ qua một năm hai năm ba năm như những người đã xa nhà và tìm htays những yên vui ở đất đai mới. Rồi cũng sẽ có lúc không còn muốn quay về. Con gái vẫn thường là một loài chim di dễ quên vùng ở cũ.

Ở đây đêm ngày là tiếng động cơ máy bay nổ chát chúa trên đầu.

Mùa đông đang về thật hờ hững. Huế nghe nói mưa cũng ít. Những ngày trời im mát thật đẹp cho người ta đi chơi với nhau. Ánh có còn nhớ những con đường buổi chiều ở Huế, những ngày phố bỏ hoang và súng nổ bên kia cầu, quán cà phê thật nghèo và tất cả vẻ nhỏ nhít của nó.

Radio đang bỏ những đĩa nhạc của Mozart, Chopin, Brahm thật hay. Ánh chắc đã ngủ. Ave Maria. Tristesse de Chopin.

Bây giờ hộp thư của Ánh đã có thư rồi đó. Mừng không. Lo giữ gìn mưa nắng kẻo lại cúm nữa thì tội cho thân thể lắm.

Diễm đã khoẻ chưa. Anh thăm Diễm.

Mong là chưa đi để có dịp làm nốt những dự định sắp tới của anh.

Thôi hãy ngủ yên đi nghe Ánh để sớm mai thưucs dậy tươi xanh như cỏ non.

Anh nhớ Ánh lắm nhớ lắm

Thân yêu,

Trịnh Công Sơn

8.10.1966

8/10/1966

Dao Ánh thân yêu,

Sáng nay anh đi Đà Lạt. Chiều hôm qua mang thùng sách lại cho Ánh nhưng Ánh đã về nhà. Độ một tuần anh về lại. Đã đọc thư Ánh và cảm động vô cùng. Nhớ đón nghe đài VOA giới thiệu anh. Khoảng 17/10 đài VOA sẽ có mục phỏng vấn anh như lần trước ở đài Sài Gòn. Đáng lý buổi sáng nay chúng mình phải đi chơi với nhau nhưng buổi sáng ở Thanh Quan(105) không cho đến thăm nên đành chịu.

Anh nhớ Ánh lắm dù đang ở chung trong thành phố này và mỗi ngày vẫn có thể gặp nhau. Thôi chờ anh về lại vậy nhé.

T'embrasse.

Có nhiều chuyện anh định nói riêng với Ánh nhưng chưa có dịp nào. Thôi chờ về hẵng hay. Cho anh ru môi đó và năm ngón tay của bao nhiêu mùa đã qua ở Huế. Thương yêu vô ngần.

Anh đang ở phòng triển lãm và trời mù xám trên cao.

Anh.
***

Ánh,

Buổi sáng anh thức dậy thật sớm và đến Thanh Quan tìm Ánh nhưng cửa phòng khách chưa mở nên phải đi ngay.

Chuyến máy bay hômg qua bị annulé(106) vì bão. Ngồi chờ suốt sáu tiếng trên sân bay một mình thật buồn nản.

Hãy đi chơi thật vui vẻ ngày chủ nhật và nhớ đến anh. Được không?

Anh đang ngồi tại Air VN. Anh đi nghỉ ngơi ít hôm và arranger(107) một vài chuyện lặt vặt. Sẽ về gặp Ánh trong tuần sau. Sao nhớ Ánh lạ lùng thế Ánh.

Đã nghĩ thế nào về Sài Gòn.

Thân yêu,
***

(105) Cư xá Thanh Quan nằm trên dường Hiền Vương (Sài Gòn), nơi Ngô Vũ Dao Ánh ở khi từ Huế vào. Những năm ấy, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có sáng tác bài Thanh Quan ca

(106) Huỷ chuyến bay

(107) Sắp xếp 

18.9.1966

18/9

Cũng thêm một buổi sáng thức dậy ở đây. Có lẽ sẽ trình diễn vào khoảng 22/9/66.

Suốt ngày hôm qua mưa. Mưa nhỏ để đủ đẹp và đủ lạnh. Rồi buổi sáng này mát và im như những buổi sáng đã qua ở Huế.

Đêm hôm qua Cung và anh ra Point des plagneurs(104) ngồi đến khuya mới về. Kể cho Cung nghe về Trang và Cung buồn.

Ở đây mỗi ngày chỉ di chuyển quanh những điểm cố định quen thuộc.

Hôm nay chủ nhật buổi sáng chắc phố đông. Anh sẽ ra xem có Ánh ở đâu đó không.

Đường phố đáng sửa soạn đèn bánh cho Trung Thu.

Ôi ngày tháng cao ngất.

Nỗi buồn cao ngất.

Rác rớm cao ngất.

Tủi hổ cao ngất.

Chỉ còn bè bạn, và Ánh - thật - quý - báu trên vòm trời mà phận người là một cơn hạn không bao giờ dứt.

Nhớ và yêu Ánh vô cùng.

T'embrasse

Trịnh Công Sơn
***

(104) Cột cờ Thủ Ngữ ("thủ ngữ" có nghĩa là điểm giữ của cảng), do người Pháp dựng vào tháng 10/1865 treo cờ hiệu đón tàu thuyền ra vào cảng Sài Gòn. Nơi đây có Bến Nhà Rồng (trụ sở Công ty vận tải đường biển Pháp Messageries Maritimes) xây dựng ngày 4/3/1863, quản lý các dịch vụ tàu biển và xuất ngập hàng hoá đường biển.

17.9.1966

17/9.

Buổi sáng anh thức dậy nhìn ra ngoài không còn là hàng lá xanh non nữa, mưa li ti từ sáng sớm. Trước mặt anh bây giờ là con đường đầy xe cộ, những mái nhà ngói đen và khu vườn lá anh của căn nhà trước mặt. Máy bay đến hôm qua lúc 3g30, khá trễ. Về đến nhà tắm rửa và ra phố. Đi qua từng con đường đầy ăm ắp tiếng xe và tiếng nổ của mọi loại động cơ đó như một cơn sóng to tạt vào mặt. Anh thấy thất vọng và bỗng nhiên mọi ham thú trong chuyên đi gẫy vụn.

Ra Pagode gặp ngay những Nguyễn Đình Toàn, Cung - Tiến - và - vợ - José, Vũ Thành An, Trần Lê Nguyễn, Kệt Tấn v.v... Rồi xoay quanh một cái bàn mà hỏi han chuyện này chuyện nọ. Đi ăn cơm với nhau rồi đêm về và hết ngày đó.

Anh đã nhớ - Ánh - không - nguôi suốt chuyến bay cho đến sáng hôm nay.

Sáng nay xuống đài phát thanh. Anh đã có chỗ làm ở đó nếu như anh muốn. Anh còn phải xem lại đã.

Xuống CPS(103) gặp một đám trai gái đang làm việc trên những tập giấy và máy đánh chữ. Cạnh bên hông Đại học Văn khoa. Chưa gặp được Ngạc để bàn chuyện trình diễn.

Bỗng dưng thấy nản, muốn bay thoát về một nơi nào đó mà sự sống thật đơn giản hơn, không se sua, không tranh giành, không đố kỵ v.v...

Xã hội loài người với những trật tự, kỷ luật, lớp tường ngăn nắp đó dôi lúc cung chỉ là những tai nạn mà thôi. Hãy thoát đi xa hơn. Một ngày nào đó sự bình an sẽ là cây cỏ thật xanh tươi của một buổi sáng đầy tiếng chim hót. Bây giờ đã lỡ rơi vào guồng máy rồi nên đã có một ngộ nhận về đời sống. Cứ tưởng nhầm sự bình an nằm trong những căn nhà thật cao thật rộng với những tủ sắt đầy tiền đầy ngọc ngà châu báu, garage đầy xe...

Đó, những khốn khổ của anh nhìn trên khổ đất này đấy. Anh thấy mình tan hoang đi trong cái dồn dập của đời sống quanh mình.

Ở đây là nơi để thấy mình luôn luôn bị thất vọng. Anh thấy mình ở ngoài khổ người mà đời sống này  đang cần. Sẽ còn rất nhiều bạn bè anh bị rơi vào guồng máy. Sẽ còn rất nhiều người thân yêu anh trôi dạt về đời sống này như những bèo bọt mù loà.

Sẽ còn một - người - yêu - anh bất lực chống lại những đương nhiên hằng có đó. Mọi người rồi sẽ là những  nạn nhân bất đắc dĩ.

Anh vừa gặp anh Cung của Trang trưa nay. Cung bây giờ đi xe Honda, mặc áo đẹp, quần đẹp loại nhẹ dạ. Hỏi về chuyện vẽ. Cung lắc đầu bảo không làm gì cả. Cung bây giờ chỉ muốn sống đầy đủ, sống thui chột, hưởng thụ vô ích. Cung đang trở về làm lại mẫu người ngày xưa của anh. Sống lối sống của con nhà giàu, không lo âu, vung tiền hoang phí. Anh thất vọng và buổi trưa không ngủ. Cung về nhà chiều sẽ trở lại đón anh ra phố. Mình không làm một nhà đạo đức nhưng mình phải biết chống đối. Mỗi người phải tạo riêng cho mình một thứ khí giới để chống đối, mình hãy tự dựng lên những cái đập vững chắc để ngăn mình khỏi trôi dạt về làm một loại bè - lũ - rác - rến trong những hàng ngũ thối tha sẵn có. Đó cũng là niềm kiêu hãnh thật sự. Đừng bao giờ để mình đồng hoá với bất cứ ai.

Ánh ơi,

Đó là chuyện buồn. Hãy quên đi. Anh bây giờ đang có một điều cần nhất là: yêu Ánh vô cùng. Anh đang nhớ lắm đây. Tình yêu đó bỗng đổi dạng như một phép lạ trong một giây phút.

***

(103) CPS là tên gọi tắt của Chương trình Phát triển sinh hoạt Thanh niên học đường, trực thuộc Bộ quốc gia Giáo dục của chính quyền Sài Gòn - một cơ quan được sự trợ giúp của các tổ chức thiện nguyện quốc tế, chuyên trách điều hành và xây dựng các sinh hoạt thanh niên sinh viên học sinh hướng về phụng sự xã hội... "Trụ sở" không chính thức của CPS là quán Văn, toạ lạc trong một khu vườn bao quanh bởi bốn con đường là Nguyễn Trung Trực, Gia Long (nay là Lý Tự Trọng), Công Lý (nay là Nam Kỳ Khởi Nghĩa) và Lê Thánh Tôn, nơi có những đêm nhạc Trịnh Công Sơn - Khánh Ly

16.9.1966

Sài Gòn, 16/9/1966

Ánh thân yêu,

Tiếng hát Thái Thanh ru anh ngủ vừa một giấc ngắn nồng nàn bằng bóng rợp của khuôn mặt Ánh cúi phủ xuống trên anh. Tuổi đó ngày trước anh đã viết bằng hình dáng của Ánh, hình dáng của một Ánh đứng ngoài xa vời vợi, xa lạ nhưng nồng nàn, như một ánh sáng lân tinh lạnh buốt soi trên từng vết thương da thịt tan tành của anh. Những ánh sáng lân tinh đó đã biến thành ngọn lửa nồng nàn hơn đốt cháy những hương trầm quanh anh cho đời sống thêm quý báu. Rồi từ đó anh sẽ như loài thú mùa đông trở dậy và cần Ánh như cần chất sống đời đời.

Hỡi cơn - yêu - dấu - nghìn - năm của anh, có phải rồi mọi người cũng sẽ ra đi như những bóng yêu ma nối đuôi nhau hàng hàng lớp lớp phá hoại những hương hoa của đời sống hằng bất an? Anh đang lo âu về chuyến đi sắp đến của Ánh. Anh sẽ chần chờ nhìn xem có bao nhiêu biến đổi trong lần đi đó. Anh lo âu bởi vì mọi sự bôi xoá trong đời sống đã là những évidences(102) rồi.

***

(102) Chứng cớ, bằng chứng

9.1966

9/1966

Ánh - thân - yêu - của - anh

Anh ở nhà suốt buổi chiều chờ Ánh. Mọi người đi cả. Rồi anh đi ra con đường bờ sông và kinh ngạc về màu xanh của hàng phượng và của bờ cỏ. Màu xanh thật thân yêu và buồn bã. Bỏ mà đi thật cũng chưa đành.

Có lẽ mai anh cũng chưa đi được. Vé ghi réservé(101) đáng lý mua đi được rồi nhưng mấy ngày qua không có chuyến bay nên bị đọng lại và họ nhường cho những người bị kẹt đi trước.

Như thế chắc là trẽ phần anh rồi. Và cũng vì trễ nên còn được gần Ánh ở đây.

Chiều nay anh thấy nhớ Ánh hơn. Và tự nhiên thấy yêu thương vô ngần.

T'embrasse, chérie
***

Ánh ơi,

Đã qua cả như một cơn mưa anh hứa quên đi và mong Ánh cũng thế, chỉ một phút nào như viên sỏi rơi xuống. Mong sẽ bình an sau đó và những gì đẹp đẽ cũ trở về.

Hãy đến và anh chờ.

Anh buổi chiều có rượu ru ngủ mê man. Cũng chưa có gì.

Hãy quên và Ánh trở về lối mòn cũ anh đón rất bằng an. Hứa thế. Đến.

Trịnh Công Sơn
***

(101) Đã giữ chỗ trước

8.1966

Dao Ánh,

Có một điều không nên nói ra mà vẫn phải nói, và phải nói trong lúc uống thật say để có đủ can đảm nghe lời phủ nhận hay cái gật đầu.

Anh yêu Ánh.

Chỉ có đơn giản thế thôi mà phải dè dặt, phải cân nhắc, phải chạy thoát ra ngoài cái tỉnh.

Điều đó đáng lý không nên nói mà có bổn phận nhìn thấy phải cảm thông, nhưng cũng nói bởi vì nó là chót đỉnh của tình cảm. Nói ra thì tình yêu đã biến thành tĩnh vật, đã đông đặc lại như một khối thuỷ tinh.

Cũng là lần đầu tiên anh phải tự thú điều đó ra trước. Như thế đã phải tự thú điều đó ra trước. Như thế đã phải tự coi là thất bại trong cuộc tình chung này. Nhưng mà đã sao. Đáng lý thì chúng mình cùng phải thú nhận điều đó một lần.

Nhưng thôi có ích gì.

Đây cũng là khởi điểm. Từ đó anh sẽ còn Ánh dài lâu hơn hay sẽ mất Ánh chưa biết chừng.

Anh đã chọn vào lúc mà cảm thấy Ánh đủ khôn ngoan để nói. Những điều buồn bã của năm qua nah đã quên và khởi mới lại cái nhìn cái nghĩ của anh từ đây.

Đó, như thế là Ánh đã được đặt trước một cái gì đó rõ ràng hơn cũ. Hãy nhìn và chọn lựa.

Nếu điều đó không làm Ánh phiền lòng thì hãy đến anh bằng một dáng dấp khác, bằng một thời khắc và bằng một vẻ nồng nàn mà anh vẫn hằng mong.

Thân yêu

Trịnh Công Sơn

Tháng 8/1966

***

Ánh thân yêu,

Buổi chiều hôm qua đọc xong thư Ánh anh chỉ mơ hồ cảm thấy mình vừa nhận một điều lành. Rồi anh lấy xe xuống anh Ý uống rượu để đốt cho ngời thêm những hân hoang tỏng anh. Khuya về thì cũng vừa để ngủ.

Buổi sáng thật xanh và hiền, anh nghĩ xem nên nói gì với Ánh nữa không. Có lẽ không nên, anh đã nói với Ánh điều cần thiết của chúng mình, cũng là điều - cần - thiết - chóp - đỉnh. Như vậy đã quá đủ.

Tất cả những điều kiện khác chỉ là những âm mưu - vô - tình huỷ diệt mà thôi.

Hãy trong sáng và hồn nhiên như buổi mai xanh và hiền này. Buổi mai không âm mưu, tình cảm cũng chẳng nên buộc thêm vào một âm mưu nào cả.

Yêu dấu,

Trịnh Công Sơn
***

Ánh yêu dấu,

Buổi chiều anh ngồi nhìn mưa làm tối dần căn phòng và sẫm dần hàng lá xanh.

Trong một phút nghĩ rằng mình đang có người yêu nên thấy hạnh phúc.

Ánh nhớ sang ảnh cho anh. Cỡ postale(94) cho đẹp và cho rõ.

Chiều mai anh phải xuống anh Ý ăn cơm mời. Có cả anh Cường xuống đó nữa.

Ánh làm gì hôm qua và hôm nay. Kể cả ngày mai là ba ngày rồi đó nhé.

Je t'embrasse(95).

Thân yêu.

Trịnh Công Sơn
***
(94) Bưu thiếp 

(95) Anh ôm hôn em

***

Ánh ơi,

Anh xin tạ tội cùng Ánh. Chiều hôm qua dưới anh Bửu Ý có mời bạn bè ăn lúc 4 giờ. Anh tưởng là ăn nhanh để về kip với Ánh nhưng về đến thì Ánh đã vừa đi.

Chắc mùa xuân thì Ánh không giận lâu. Đừng giận anh nghe Ánh. Sáng nay chắc Ánh không qua anh vì thế nào cũng có tức nhưng chiều nay thì qua thăm anh nghe. Anh xin lỗi một lần nưuax vì đã thất hẹn. Điều đó anh ghét nhất nhưng đã chính anh nhầm vào lỗi đó trước.

Merci về đồng bạc cho mùa xuân. Chiều qua anh sớm nghe Ánh để mình còn có thì giờ đi chơi với nhau nếu Ánh thích.

Đừng buồn nghe em.

Yêu dấu.

Anh,

Trịnh Công Sơn
***

Ánh ơi,

Ánh chỉ nguỵ biện cho Ánh. Ánh cũng biết là anh vẫn cần Ánh hơn ai hết.

Anh đã bao nhiêu tháng trời rồi chứ không phải chỉ một ngày.

Ánh vẫn rong chơi bỏ quên anh ở đây. Anh ghi những ngày hoang vu đó và sẽ giao cho Ánh lúc anh đi.

Tất cả sự cần thiết Ánh đã thấy rõ hơn ai anh biết thế.

Anh đã bỏ thêm hơn mười lăm ngày ở đây để chỉ mong đổi lại đôi ba lần Ánh sang.

Như thế mà Ánh còn buộc tội anh thì thật là oan. Suốt cả chiều nay anh đã rơi xuống qua sâu hơn vực thẳm và buổi chiều anh cũng uống cho say vừa về. Bây giờ anh cũng lại lang thang.

Ánh đã tin không?

Trịnh Công Sơn

(Có lẽ khoảng 15/9 anh mới đi. Anh phải còn nhìn thấy Ánh nhiều hơn)

***

Dao Ánh chère,

Pourquoi ces mots? Et pour quoi ce doute? Je n'ai jamais en une fois cette bizarre idée de passer l'amour pour un jeu. Tu n'as pas le droit d'introduire ce doute dans l'âme. Cesse de te faire souffrir toi - même. Vivre comme il faut et voilà que tu trouves trop naturelles des choses en leur place. L'amour est aussi une vérité. N'essayons pas de débattre longuement sur ce sujet. Il te faut en avoir la bonne foi(96).

Ánh này, 

Anh rất sợ những tranh luận về một vẻ đẹp, về một mầm cây non, về những gì vừa được khai sinh còn mang trọn vẻ thuần khiết của nó. Cố gắng tránh cho anh. Hãy sống thật tự nhiên và những sự kiện tự nó đã có một định mệnh, một vẻ đẹp riêng của nó.

Buổi sáng anh thức dậy cùng với tiếng đàn Espoir perdu(97). Đã buồn như thế Ánh đừng tự làm khổ Ánh bằng những ý nghĩ không đâu. Buổi tối hôm qua nah sang nhà Tường uống rượu say và về ngủ mê mệt. Những ý nghĩ của anh là một nguyền rủa. Anh đã ngồi đốt trên bạch lạp những dòng chữ đó và thấy phiền muộn vì Ánh đã có ý nghĩ như thế.

Ánh hãy đuổi những ám - ảnh - bóng - tối đi và chờ sự bình an trở về.

Cho dù bằng ý nghĩ nào đi nữa anh vẫn mong còn Ánh như một ngày còn nhìn lá non, còn có ánh sáng mặt trời. Điều đó làm anh vững tâm khi chỉ còn anh đi qua những miền nóng miền lạnh thật xa thành phố này.

Mỗi lần nhìn thấy Ánh buồn anh đã bắt đầu lo lắng. Anh ngại có gì không hay xảy ra phá vỡ những điều đẹp đẽ đi.

Ánh này.

Còn có gì trong anh để Ánh nghi ngờ nữa. Le désespoir est assis sur le banc(98). Hãy sống thật và bằng lòng tin. Nếu có điều bất hạnh nào cho anh thì Ánh hãy im lặng. Anh bây giờ không còn đủ những can đảm để nhận chịu án hình đó nữa. Hãy quên tất cả và lá vẫn non xanh. Anh mong Ánh qua đây. Chiều chủ nhật cuối cùng trước khi anh đi Ánh qua nghe Ánh.

Trịnh Công Sơn

Nhớ mang cuốn Paroles qua để anh dán tờ ấy vào lại.

Nhớ Ánh lắm. C'est sérieux.(99)

***

(96) Dao Ánh thân yêu. Tại sao phải viết những lời lẽ ấy? Tại sao lại là sự hoài nghi ấy? Anh chưa hề có ý biến tình yêu thành một trò chơi kỳ quặc như vậy. Em không có quyền để nỗi hoài nghi len lỏi vào tâm hồn. Hãy ngừng tự đau khổ đi thôi. Sống như phải sống và em sẽ thấy rằng mọi việc đúng vào vị trí vốn có của nó. Tình yêu cũng là một thực tế. Chúng ta đừng tranh luận dài dòng về đề tài này. Em cần phải có thiện chí.

(97) Hy vọng đã tắt - tên một bài hát thường được trình tấu bằng nhạc cụ như mandoline, accordion...

(98) Nỗi tuyệt vọng ngồi yên trên ghế - tên một bài thơ trong tập thơ Paroles của Jacques Prévert, được Joseph Kosma phổ nhạc.

(99) Nói rất nghiêm túc

***

Ánh-yêu-dấu-của -ngờ-vực,

Buổi chiều cơn mưa vừa dứt thì anh cũng vừa nghĩ thấy rằng con renard không hoàn toàn đúng khi nói với petit prince về giờ giấc hò hẹn(100).

Chiều hôm qua anh cũng có ý định ở lại nhà chờ Ánh nhưng rồi anh nghĩ sao Ánh không thể qua anh bằng một giờ giấc bất thường hơn, những buổi trưa này anh không ngủ, đêm cũng rất ít, mắt đã sâu thêm. Tại sao phải đến thăm anh mỗi ngày thứ tư, thứ bảy hay một ngày nào nhất định đó trong tuần mà không thể bất cứ một ngày nào, một giờ nào khi thấy thật đang nhớ nhau. Cái bất thường đó mới chính là tình yêu. Quanh tình yêu người ta không giăng một cái bẫy từ đó ra và nhiều lúc cũng như Ánh nghi ngờ anh, anh cũng đã nghĩ rằng Ánh đã nhầm lẫn trong Ánh một ảo - tưởng - yêu - anh.

Bây giờ thì anh cũng tạm yên tâm là Ánh yêu anh. Anh thì Ánh không thể ngờ vực gì nữa được. Tất cả những muộn phiền hãy quên đi và anh đã tự nguyện luôn luôn làm kẻ đầy lỗi lầm.

Khoảng 15/9 này anh phải vào Sài Gòn trước Ánh để trình bày bài ca như Ánh đã biết. Chắc thế nào rồi cũng gặp nhau nhiều trong đó.

Kể từ ngày này cho đến ngày đi anh cần có Ánh mỗi ngày với anh. Ngay từ chiều nay anh đã bắt đầu đợi rồi đó. Nếu rảnh thì sang anh. Anh ở nhà một mình đây và nghĩ đến Ánh.

T'embrasse,

***

(100) Trong tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn - phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry là Le petit prince (bản Việt ngữ của Bùi Giáng xuất bản trước 1975 tựa là Hoàng tử bé), khi hoàng tử bé rời tiểu tinh cầu B612 đi tới trái đất, cậu thấy một khu vườn có rất nhiều hoa hồng và hết sức đau khổ vì đoá hoa hồng của cậu trên tiểu tinh cầu đã kể rằng nàng là duy nhất khắp trong vũ trụ. Sau đó, có một con cáo (renard) xuất hiện, nó giải thích rằng đoá hoa của cậu là duy nhất và đặc biệt vì bông hoa đó đã cảm hoá được cậu.