Ánh
Anh đã vào hội đồng giám định sáng nay. Hơi khả quan. Bây giờ ngồi đợi đến 15/11 này để vào hội đồng hoãn dịch cũng là hội đồng 3, chẳng hiểu sẽ thế nào đây. Hãy cầu nguyện cho anh.
Buổi chiều mưa thật nhỏ. Cả mưa bây giờ là đêm. Anh thấy nhớ Ánh lắm. Đã vá lại chỗ rách ở áo chưa.
Thành phố này buồn lắm. Anh mong xong để về Huế rồi trở lại đó để cùng chịu chung cái bụi bặm và tháng ngày ồn ào với Ánh. Có những phút anh bỗng lẩn thẩn nghĩ rằng đời sống đã buồn bã thế này sao còn phụ nhau. Đó là một bài học mà không bao giờ cần phải thuộc cả. Cũng là một thứ kinh nghiệm không cần phải có cho bản thân.
Đã đi học lại rồi phải không. Những buổi đi đi về về rồi cũng sẽ có nhiều chuyện vui để Ánh quên đi một vài lúc cảm thấy phiền nản.
Rồi sẽ qua một năm hai năm ba năm như những người đã xa nhà và tìm htays những yên vui ở đất đai mới. Rồi cũng sẽ có lúc không còn muốn quay về. Con gái vẫn thường là một loài chim di dễ quên vùng ở cũ.
Ở đây đêm ngày là tiếng động cơ máy bay nổ chát chúa trên đầu.
Mùa đông đang về thật hờ hững. Huế nghe nói mưa cũng ít. Những ngày trời im mát thật đẹp cho người ta đi chơi với nhau. Ánh có còn nhớ những con đường buổi chiều ở Huế, những ngày phố bỏ hoang và súng nổ bên kia cầu, quán cà phê thật nghèo và tất cả vẻ nhỏ nhít của nó.
Radio đang bỏ những đĩa nhạc của Mozart, Chopin, Brahm thật hay. Ánh chắc đã ngủ. Ave Maria. Tristesse de Chopin.
Bây giờ hộp thư của Ánh đã có thư rồi đó. Mừng không. Lo giữ gìn mưa nắng kẻo lại cúm nữa thì tội cho thân thể lắm.
Diễm đã khoẻ chưa. Anh thăm Diễm.
Mong là chưa đi để có dịp làm nốt những dự định sắp tới của anh.
Thôi hãy ngủ yên đi nghe Ánh để sớm mai thưucs dậy tươi xanh như cỏ non.
Anh nhớ Ánh lắm nhớ lắm
Thân yêu,
Trịnh Công Sơn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét