Trang

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

12.11.1966

Đà Nẵng, 12/11/1966

Ánh ơi,

Mưa từ đêm qua như thác đổ. Buổi sáng anh thức dậy trong cái giá rét của những ngày khởi đông. Ra phố uống cà phê vừa về. Và nằm trống trải chờ từng ngày từng giờ phút thật dài đi qua. Một ngày bỗng nặng nề, chậm chạp hơn. Sao những lần đi chơi với Ánh lại nhanh thế. Bây giờ phỉa ngồi không cho đến 15/11 mới ra trình diện lại. Sáng 16/11 chắc anh về Huế.

Anh đang thấy vừa nhớ Huế vừa nhớ Sài Gòn. Ở trong một thành phố giằng co giữa hai nơi muốn quay về trong một lúc. Những ngày này anh chỉ còn ngồi đốt thuốc cho quên bớt sự thừa thãi của mình.

Hãy viết thư về Huế cho anh.

Anh có nhờ Thích thứ bảy này lại đón Ánh và Diễm đi chơi.

Hãy đi chơi thật nhiều để quen thuộc thành phố và một lúc nào đó mình sẽ thấy thành phố ở ngoài mình, không cần thiết, không quyến rũ. Rồi sẽ muốn quay về yên nghỉ trong cái đơn độc của mình. Sẽ thấy cái hào nhoáng trong thành phố không còn dễ lôi cuốn mình vào trong thác lũ của nó. Lúc đó mình sẽ nghênh ngang, bình thường và thoải mái hơn.

Anh đang nhớ Ánh trong hình vóc đơn giản của quần velours màu beige nhạt và áo chemise hoa, tóc cột hai bên.

Những phút Ánh đơn giản là những lần anh thấy gần Ánh nhất. Hãy đơn giản từ trong tâm hồn để cái khoảng - cách - vô - ích không dựng lên, không thành hình. Dù cái écart đó chỉ mỏng như một sợi tóc.

Anh có thấy anh Tuấn ở đây hai lần. Thành phố này đang đầy rẫy những chợ đen, ăn cắp, làm giàu phi pháp và con gái hư. Sẽ tan hoang cả khi người ngoại quốc đã rút đi. Người ta sẽ mất đi hàng tỷ năm cũng chưa xây dựng lại nổi cái ý thức trong con người.

Giờ này chắc Ánh đang ngồi yên trên một ghế gỗ ở Văn khoa. Ánh hãy phóng tầm mắt trên một độ dài mấy nghìn cây số để nhìn mưa Đà Nẵng mưa Huế. Vẻ buồn dán sát vào từng song cửa rỉ sét, từng vách nhà mốc đen. Anh nhớ đến nhữngn gón tay mùa đông rất lạnh của Ánh. Những ngón tay đã nhốt kín cả một vòm trời đầy lá non xanh của mùa xuân, mùa thu, mùa hạ ở Huế.

Anh sẽ về Huế để nhìn giòng sông trước mặt và ngồi uống cà phê để nhìn thành phố trời mưa cho Ánh.

Sắp hết tháng 11, rồi tháng 12. Tháng giêng Ánh sẽ có thêm một tuổi. Phần anh sẽ thấy mình cằn cỗi thêm mà hư vô thì vẫn che mù trước mặt.

Có những đời sống không hề biết than van. Có những đời sống lại kêu rêu quá nhiều. Đó cũng là một thức ý thức bi đát bắt con người phải dời chỗ mãi trong phần tâm thức của mình.

Buổi sáng nhạc thật êm. Anh nhớ về một góc nào đó thật ấm cúng chúng mình ngồi uống nước với nhau.

Này  Ánh, Ánh hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh(?). Có gì buồn không.

Trời vẫn còn mưa thật nhiều và mây xám rất nặng trên cao. Gió cũng nhiều lắm. Nghe nói có bão ở Hoàng Sa.

Hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh.

Anh,

Trịnh Công Sơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét