Trang

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

17.9.1966

17/9.

Buổi sáng anh thức dậy nhìn ra ngoài không còn là hàng lá xanh non nữa, mưa li ti từ sáng sớm. Trước mặt anh bây giờ là con đường đầy xe cộ, những mái nhà ngói đen và khu vườn lá anh của căn nhà trước mặt. Máy bay đến hôm qua lúc 3g30, khá trễ. Về đến nhà tắm rửa và ra phố. Đi qua từng con đường đầy ăm ắp tiếng xe và tiếng nổ của mọi loại động cơ đó như một cơn sóng to tạt vào mặt. Anh thấy thất vọng và bỗng nhiên mọi ham thú trong chuyên đi gẫy vụn.

Ra Pagode gặp ngay những Nguyễn Đình Toàn, Cung - Tiến - và - vợ - José, Vũ Thành An, Trần Lê Nguyễn, Kệt Tấn v.v... Rồi xoay quanh một cái bàn mà hỏi han chuyện này chuyện nọ. Đi ăn cơm với nhau rồi đêm về và hết ngày đó.

Anh đã nhớ - Ánh - không - nguôi suốt chuyến bay cho đến sáng hôm nay.

Sáng nay xuống đài phát thanh. Anh đã có chỗ làm ở đó nếu như anh muốn. Anh còn phải xem lại đã.

Xuống CPS(103) gặp một đám trai gái đang làm việc trên những tập giấy và máy đánh chữ. Cạnh bên hông Đại học Văn khoa. Chưa gặp được Ngạc để bàn chuyện trình diễn.

Bỗng dưng thấy nản, muốn bay thoát về một nơi nào đó mà sự sống thật đơn giản hơn, không se sua, không tranh giành, không đố kỵ v.v...

Xã hội loài người với những trật tự, kỷ luật, lớp tường ngăn nắp đó dôi lúc cung chỉ là những tai nạn mà thôi. Hãy thoát đi xa hơn. Một ngày nào đó sự bình an sẽ là cây cỏ thật xanh tươi của một buổi sáng đầy tiếng chim hót. Bây giờ đã lỡ rơi vào guồng máy rồi nên đã có một ngộ nhận về đời sống. Cứ tưởng nhầm sự bình an nằm trong những căn nhà thật cao thật rộng với những tủ sắt đầy tiền đầy ngọc ngà châu báu, garage đầy xe...

Đó, những khốn khổ của anh nhìn trên khổ đất này đấy. Anh thấy mình tan hoang đi trong cái dồn dập của đời sống quanh mình.

Ở đây là nơi để thấy mình luôn luôn bị thất vọng. Anh thấy mình ở ngoài khổ người mà đời sống này  đang cần. Sẽ còn rất nhiều bạn bè anh bị rơi vào guồng máy. Sẽ còn rất nhiều người thân yêu anh trôi dạt về đời sống này như những bèo bọt mù loà.

Sẽ còn một - người - yêu - anh bất lực chống lại những đương nhiên hằng có đó. Mọi người rồi sẽ là những  nạn nhân bất đắc dĩ.

Anh vừa gặp anh Cung của Trang trưa nay. Cung bây giờ đi xe Honda, mặc áo đẹp, quần đẹp loại nhẹ dạ. Hỏi về chuyện vẽ. Cung lắc đầu bảo không làm gì cả. Cung bây giờ chỉ muốn sống đầy đủ, sống thui chột, hưởng thụ vô ích. Cung đang trở về làm lại mẫu người ngày xưa của anh. Sống lối sống của con nhà giàu, không lo âu, vung tiền hoang phí. Anh thất vọng và buổi trưa không ngủ. Cung về nhà chiều sẽ trở lại đón anh ra phố. Mình không làm một nhà đạo đức nhưng mình phải biết chống đối. Mỗi người phải tạo riêng cho mình một thứ khí giới để chống đối, mình hãy tự dựng lên những cái đập vững chắc để ngăn mình khỏi trôi dạt về làm một loại bè - lũ - rác - rến trong những hàng ngũ thối tha sẵn có. Đó cũng là niềm kiêu hãnh thật sự. Đừng bao giờ để mình đồng hoá với bất cứ ai.

Ánh ơi,

Đó là chuyện buồn. Hãy quên đi. Anh bây giờ đang có một điều cần nhất là: yêu Ánh vô cùng. Anh đang nhớ lắm đây. Tình yêu đó bỗng đổi dạng như một phép lạ trong một giây phút.

***

(103) CPS là tên gọi tắt của Chương trình Phát triển sinh hoạt Thanh niên học đường, trực thuộc Bộ quốc gia Giáo dục của chính quyền Sài Gòn - một cơ quan được sự trợ giúp của các tổ chức thiện nguyện quốc tế, chuyên trách điều hành và xây dựng các sinh hoạt thanh niên sinh viên học sinh hướng về phụng sự xã hội... "Trụ sở" không chính thức của CPS là quán Văn, toạ lạc trong một khu vườn bao quanh bởi bốn con đường là Nguyễn Trung Trực, Gia Long (nay là Lý Tự Trọng), Công Lý (nay là Nam Kỳ Khởi Nghĩa) và Lê Thánh Tôn, nơi có những đêm nhạc Trịnh Công Sơn - Khánh Ly

0 nhận xét:

Đăng nhận xét