Trang

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

21.11.1966

Huế, 21/11/1966

Ánh của anh,

Đêm thì lạnh và gió mà sự yêu thương Ánh thì đã không còn đủ ngôn từ để gọi. Nỗi nhớ mong nằm trên cao thành phố mùa Đông. Anh chỉ biết âm thầm như thế và bỗng thấy thành phố chỉ còn lại căn nhà của anh. Ngoài ra thì không còn gì để mong chờ ở đây ngoài cơn nước lũ của tháng mười.

Anh vừa nhận dược cuốn catalogue của Hội Hoạ Sĩ trẻ do Cung gửi ra. Cung bảo là có Ánh và Diễm đêm hôm đó. Anh cũng thấy vui mừng vì Ánh tham dự vào những sinh hoạt đó. Hãy vui chơi và thương anh.

Buổi sáng nào ở đây cũng dày sương mù. Vòm cầu hình vòng cung đã nhờ thế mà đẹp hơn.

Bọn sinh viên ở đây đang chuẩn bị để nhờ anh trình bày nhạc. Không thấy hứng thú gì nhưng cũng không thể từ chối. Anh Lê Văn Hảo có đến mời anh làm một buổi phiếm luận (causeries) về những kinh nghiệm của đời viết nhạc cho sinh viên anh ấy nghe ở Văn khoa. Nhưng thấy nản nên anh không nhận lời.

Đã qua thêm một thứ bảy và một chủ nhật ở đây.

Gió lao xao trên hàng lá ngoài kia như một cơn mưa lớn.

Mỗi ngày anh ra phố từ sáng sớm để ngồi uống cà phê với anh Ý. Cho đỡ buồn thôi chứ cũng chẳng biết phải làm gì khác. Cường thì bận bịu với đứa con mới ra đời và lo thêm cho phòng tranh ở Đà Nẵng nên cũng ít gặp để đi chơi với nhau.

Tập ca khúc của anh kiểm duyệt bị bỏ ba bản chẳng hiểu trong đó đa arranger được chưa.

Những đêm về đây anh không ngừng nằm mơ thấy Ánh. Nhiều lúc nghĩ về Ánh anh mơ hồ thấy có một cái gì chưa thoả đáng giữa chúng mình. Ánh vẫn còn một vài cử chỉ khiến anh khó hiểu. Thoang thoáng nghĩ rằng Ánh chưa tha thiết gì với anh. Mong chỉ là những cái nhìn nhầm lẫn về phần anh mà thôi.

Anh cũng đã nghĩ rằng nếu sau này có một lầm lỗi gì thì điều đó chẳng sẽ bao giờ ở về phía anh cả.

Thấy thiếu Ánh vô cùng. Hãy yêu thương nhau hơn nữa nghe em.

Je t'embrasse

Trịnh Công Sơn 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét