Sài Gòn, 29/3/1993
Ánh ơi,
Mấy hôm nay Ánh gọi mà anh vắng thật là bậy và tiếc quá là không nói chuyện với nhau được. Mấy ngày liền có những buổi nhạc anh phải giới thiệu, sau đó lại còn phải liên hoan ăn uống cho đến khuya mới về. Về giữa đêm nằm ngủ một mình lại nhớ những ngày ngắn ngủi và êm đềm đã qua. Có một cái gì đó như là giấc mộng, một thứ thực tại hầu như không có thực. Một dĩ vãng tưởng chừng sẽ mất hút mãi mãi bỗng dưng còn đó, trở về như một hiện tại, như của ngày hôm nay. Tất cả những hình ảnh đó cứ trôi đi bềnh bồng trong anh và cứ buộc anh phải cầm ly rượu lên để mà nhớ.
Anh gửi Ánh cái hộp laque đựng bijoux(118). Đựng luôn trong đó nỗi nhớ của anh và nếu cần Ánh bỏ cả nỗi nhớ của Ánh vào đó.
Ánh bảo anh viết thật dài cho Ánh nhưng những dòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được. Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn hai mươi năm. Đi từ Huế lên Đà Lạt về Sài Gòn và âm ỉ như một dòng nước ngầm không quên lãng.
Nhớ Ánh tournesol vô cùng nhớ.
Nhớ em,
Trịnh Công Sơn
***
(118) Hộp sơn mài đựng nữ trang
***
27.5.1993
Sài Gòn , 27/5/1993
Ánh ơi,
Đã nhận thư và bande nhạc Ánh gửi. Rất vui và cám ơn lắm. Tuy nhiên thư sao có vẻ trách móc buồn bã quá. Ánh phải tập luôn luôn giữ được lòng mình thanh thản. Phải xem mọi sự thật nhẹ nhàng. Phải biết đẩy lùi mọi thứ phiền muộn không cần thiết. Từ sau 75 anh đã tự luyện mình như vậy mới vượt qua được mọi thử thách. Anh thấy mọi điều trong đời đều là hư không cả. Cái đó và cái không, cái được và cái mất cũng không thể nào giết chết linh hồn và đời sống tinh thần mình được. Chúng mình không còn trẻ nữa cho nên gặp nhau được lúc nào là phải sống hết và tận cùng từng giây phút đó. Anh cũng có gì cảm giác như Ánh vậy. Những tuần lễ gặp lại nhau ở đây gần như không thật. Có một cái gì đó rất hư ảo của một cõi đời nào đã xa lắm. Cái hiện tại đó nó trùng lẫn với quá khứ và vì thế nó gần gũi với giấc mộng.
Từ dạo Ánh đi trời Sài Gòn nắng nóng gần 40o. Chỉ mấy hôm nay mới có mưa lai rai. Cũng sắp mùa mưa rồi nhưng cái thời tiết khó chịu này không thể làm việc gì được. Mỗi ngày vẫn bạn bè ngồi với nhau quanh bàn rượu. Ánh đi rồi anh có vẽ thêm được mấy bức tranh nhưng cũng may đã bán hết. Ba bức cho Hongkong. Hai bức cho một collectioneur(119) ở Sài Gòn. Nghe nói Ánh cũng có vẽ nhiều phải không? Thử chụp ảnh gửi về anh xem với.
Trinh về một tuần rồi đi lại. Còn Tinh và Tâm nữa. Nửa tháng nữa Tịnh cũng đi. Lần tới Ánh về chắc anh đã có một cái nhà sàn mới làm lớn và dài thêm nối liền với nhà sàn cũ mà Ánh đã có ghé ở làng báo chí rồi.
Vợ chồng Tôn Thất Văn và Lữ Quỳnh gửi lời thăm Ánh. Cả Trịnh Cung nữa.
Ánh gắng vui chơi và thiền trong mọi giừo khắc của cuộc sống. Bao giờ thu xếp được công việc ở Singapore thì nhớ cho anh biết. Chúc mỗi ngày qua đi Ánh có được một niềm vui nhỏ. Nhớ viết thư cho anh.
Thương nhớ.
Trịnh Công Sơn
***
(119) Nhà sưu tập
0 nhận xét:
Đăng nhận xét