Gửi người yêu bạc bẽo nhất cuộc đời của anh,
Đã bao nhiêu buổi trưa buổi chiều thức dậy không có báo hiệu gì của một ngày rạng rỡ vì sẽ thấy nhau từ xa bên kia cây cầu mà giòng sông thay màu chóng vánh như sự phù du của cơn bênh trên cơ thể một người già nua.
Anh đã chờ đợi dù biết đã vô vọng lắm rồi.
Một mùa xuân mà thấy mặt nhau có một lần ôi mùa xuân sao mà khắc nghiệt. Anh biết Ánh vào Đà Nẵng rồi đi luôn vào Sài Gòn mà sao vẫn những buổi trưa nằm không ngủ nghe hoài một bàn tay không bao giờ đến gõ cửa ở nhà trước. Bây giờ thì anh phải tin chăcns là Ánh đã đi Sài Gòn rồi. Một vài người bạn hỏi anh Ánh đã đi chưa anh làm sao biết trả lời.
Mấy buổi trưa rồi nằm nhắm mắt mà không ngủ được, đẻ chỉ thấy một con đường đi voà nho nhỏ đưa vào một căn phòng có nhiều ghế đợi, ở đó đã bao nhiêu ngày ngồi chờ Ánh và nhưgnx con đường mang Ánh đến trường ra phố thật xa xôi và buồn thảm đầy những tiếng ồn và bụi bặm.
Nhớ Ánh thật muốn vào ngay.
Anh còn phải ở đây nhiều ngày tháng nữa để nghỉ ngơi và bắt đầu làm việc lại. Mấy hôm nay định viết thư cho Ánh bao nhiêu lần rồi nhưng bàn tay mặt của anh không cầm bút được. Bàn tay sưng vù và nhức nhối vì những vết thương thật sâu và những vết xây xát thật dài. Đầu năm đã bị tai nạn xe đêm anh Ngạc chở nah đi mua paté chaud(113) về đãi Vũ Thành An và mấy anh bạn ở đây. Chiếc xe lao vào một hàng kẽm gai chặn đường, anh bị rơi vào đó đến ngất phải đưa đi nhà thương. Mấy hôm nay chưa gặp An lại chẳng hiểu đã vào lại hay đi đâu.
Những hoa hồng, oeillets(114) ở nhà vẫn chờ Ánh sang mỗi ngày đến ủ rũ héo hon. Chai champagne chờ Ánh cũng chưa khui được.
Tất cả đèu ở trong thế chờ mòn mỏi như anh. Và làm sao không trách móc được. Huế đã trở lại nắng ráo. Đêm và sáng sương mù. Chỉ cần ra nhìn giòng sông thì biết ngay ngày mai mưa hay nắng. Giòng sông như đã là một nhà thiên văn dành làm của riêng cho những người ở trên bờ sông đó.
Có nhiều câu chuyện chưa kể hết cho Ánh nghe. Thấy bực tức không nói được. Nhưng rồi vẫn quá trống vắng những ngày còn lại đây một mình nên cơn nhớ đã lấp đầy tất cả.
Ngô Kha cũng đã vào lại Sài Gòn để trở về Long Khánh. Không có ai bỏ dễ dàng thành phố này ra đi lạnh lùng như Ánh.
Anh sẽ cố làm việc thật nhiều trong thời gian chúng mình xa nhau. Và sẽ vào đó gặp Ánh lại để hỏi vì sao Ánh có thể lạnh lùng và man rợ đến như thế.
Ơi người yêu lạ lùng nhất mà anh chưa hiểu được.
Hãy biên thư về cho anh.
Anh sẽ cố viết nhiều để mỗi ngày Ánh có thể tìm thấy ở dãy ngăn ở tường một bức thư.
Anh sẽ còn trách móc Ánh ở nhiều lá thư tới. Bây giờ tay đã bắt đầu nhức nhối anh ngừng đã.
Những ngày nay trời còn đẹp lắm. Tiếc là không thể làm gì hơn để có Ánh ở đây. Này em yêu dấu, hãy nồng nàn với nhau thêm tí nữa cho ngày tháng bớt hoang vu như giòng sông mùa nước lũ.
Ơi Ánh của anh của anh của anh.
Yêu dấu em vô cùng vô cùng đó em. Chúc Ánh mùa xuân đầy ngát hương hoa của chim chóc mang về trang hoàng cho tâm hồn.
Anh thăm Diễm.
Vô cùng nhớ Ánh,
Anh
***
Có nhiều buổi trưa thức dậy căn nhà vắng ngắt, nghĩ đến Ánh và anh bỗng cảm thấy Ánh đã bỏ đây đi từ đã lâu lắm. Anh thường ngồi nhẩm tính lại thời gian chúng mình yêu thương nhau và thấy thật rõ ràng những giây phút nồng nàn đã quá ít. Nhưng cũng do đó anh thấy ít lo âu hơn cho những lần bắt buộc phải xa cách như thế này bởi vì Ánh thuộc loại những mẫu người không biết phản bội. Anh đoán thế do những hiểu biết về tâm tính chung của con người.
Tự nhiên anh đoán là mùa xuân này Ánh có điều gì buồn lòng. Sự bỏ đi quá âm thầm làm anh khó hiểu. Đáng lý Ánh nên báo trước cho anh biết như lẽ thường vẫn phải thế.
***
(113) Bánh patêsô
(114) Hoa cẩm chướng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét