28/2
Buổi sáng thức dậy muộn. Ngày mở ra cùng giá rét. Anh chưa biết sẽ làm gì để nhắc lại một khởi điểm mà từ đó mình đã vào đời. Chắc anh sẽ khui champagne để nghe tiếng nổ cho đỡ buồn. Đốt thêm cây nến mà Ánh đã cho anh đầu năm. Và ngồi nghĩ xa hơn, nghĩ lại về thân thế mình. Thân thế nào cũng có vẻ buồn riêng nhưng có người vui chơi hồn nhiên quá nên quên mất.
Bây giờ ngoài hàng hiên gió về chất đầy. Anh ra nhìn lại dòng sông và bèo xanh ở đó đang trôi đi vùn vụt. Nước còn xanh lắm chắc chiều lại mưa.
Ánh trở lại đó có thấy buồn không. Đời sống xô bồ ở đó dễ làm chóng quên những phiền muộn nhỏ.
Anh Lê Văn Hảo (dạy ở Văn Khoa) vừa đến thăm, đang ngồi nói chuyện với má anh ở phòng trong. Anh Hảo đòi tổ chức sinh nhật để mừng anh. Anh cũng chẳng hiểu để mừng cái gì.
Anh chẳng có gì đáng để ăn mừng ngoài tình yêu của Ánh. Không có Ánh ở đây để cùng ngồi thật gần anh mà uống chung với anh một tí rượu và hút với anh một điếu thuốc.
Đời sống bỗng nhạt nhẽo tình cờ.
Nếu có anh trong đó chắc là chiều nay chúng mình phải đi ăn với nhau suốt buổi.
Trời lạnh quá đến nhức nhối từng đầu ngón tay.
Buổi sáng này anh nghĩ về Ánh như đang nghĩ về một đám mây bồng bềnh trên đời sống anh. Đám mây của những ngày anh qua những đèo sâu cao nguyên và mơ ước. Đám mây che khuất những phiền muộn, lo âu. Đám mây ở mãi trong những thung lũng hoang vu nghìn đồi đó mà bao nhiêu lần đi qua, trở lại, anh vẫn còn nhìn thấy.
Ánh ơi,
Trời Sài Gòn bây giờ chắc nóng và nắng lắm.
Hãy ngồi yên một phút và nghĩ đến anh.
Anh chưa có ý định gì cho ngày vui hay buồn này của anh cả. Nếu vào một ngày trời nắng chắc anh sẽ rủ bạn bè về biển như một sinh nhật cũ lúc còn anh Tường chúng anh đã về đó để liệng một cái ly không ra bể.
Sao vào đến Sài Gòn rồi im lìm thế chẳng viết cho anh một chữ nào.
Còn nợ anh cái gì đó sao không đưa?
Yêu dấu vô cùng.
Anh,
Trịnh Công Sơn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét