Trang

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

14.1.1967

Ánh ơi,

Buổi trưa mở mắt ra trong vẻ chói chang của mặt trời, 3 giờ anh nhìn ra ở bìa một nóc nhà bên cạnh để chỉ kịp vẽ thật nhanh như thế này trước khi chúng bay lên cao.

Anh nghĩ đến chúng mình, đến tình yêu bình thản như hai thân cây đứng kề nhau một ngày không gió. Tình yêu không thể là vẻ trầm tĩnh đó được. Không thể là giòng sông già nua chưa có lần làm quen với bão sóng.

Phải thổi thêm sinh khí vào cho tình yêu. Phải cho hai thân cây lao xao trong một ngày bão vậy. Như bể ồ ạt sóng lẫn vào nhau.

Yêu nhau là hoà lẫn vào nhau là nhìn thấy người trong mình.

Nhiều khi anh cảm thấy chúng mình còn ở quá xa ngoài tình yêu.

Hãy nồng nàn hơn, hãy ngọt ngào hơn để tình yêu hiện nguyên hình của nó, để bản chất của tình yêu lớn dậy.

Đừng tự biến mình biến người thành tĩnh vật của tình yêu. Hãy rời bỏ sự lì lợm của vẻ bất động lạnh nhạt trên từng thế đã chọn. Hãy gần gũi nhau hơn để bao giờ cũng cảm thấy sự ấm nồng của nhau.

14/1/1967

0 nhận xét:

Đăng nhận xét