Ánh
Ngoài cửa sổ trời im xám và lũ trở mình cùng gió.
Chúng mình chắc cũng cần tìm thêm một tí ngôn từ mới để nói về những nhớ nhung của nhau.
Biết là sắp vào mà vẫn thấy cần viết thư cho Ánh.
Những ngày nước lên cao vòm cầu chỉ còn một khe hở rất nhỏ. Có thể chỉ vừa để Ánh bơi qua một mình. Nhìn những bèo và rong rêu của mùa nước lũ kéo về chật sông thấy dậy lên trong mình một thứ nostalgie(108) thật xa hút, mênh mang. Ánh bây giờ cũng là một nostalgie của anh. Một thứ ngóng về đôi lúc thật ấm áp gần gũi đôi lúc lại hoang vu biền biệt.
Anh vừa nghe một người quen ở Sài Gòn ra kể lại là hôm Trưng Vương tổ chức gì đó định đến mời anh hát nhạc anh nhưng sau nghe anh về nên thôi. Họ cũng có ý định đi tìm để xem Ánh đó.
Gắng chờ anh ít hôm nữa nghe Ánh.
Nghe tin anh Cung vừa mất Honda thật tội nghiệp. Không có xe chắc nhác về Sài Gòn hơn.
Những gì người khác nghĩ về Ánh đối với anh đều không quan trọng. Điều quan trọng nhất là Ánh đã yêu anh! Như thế là quá đủ. Khi yêu người ta ngẫu nhiên như đã chọn lựa. Và thái đội chọn lựa dù muốn dù không đã tiềm ẩn một ý chí tự do. Đó cũng là dấu hiệu một phát hiện của trưởng thành. Sống rồi sẽ chín muồi dần. Sẽ đơn giản. Tất cả những điều đó sẽ nở ra trong chính mình một cách hồn nhiên như cỏ.
Điều đáng vui mừng là chúng mình đang có nhau, đang cần nhau, đang yêu nhau.
Anh thì mỗi ngày mỗi nhớ nhiều hơn. Và như thế cũng đã an tâm để đủ sống, đủ vui, đủ tin yêu trong hiện tại.
Buổi trưa thật yên tĩnh. Trời như giục bàn chân chạy rong suốt ngày ngoài đường.
Con đường mình đã đạp xe cùng nhau (gần Hãng Đoát) bây giờ vàng hoa mặt trời. Thuý có hái về cắm trong nhà thật đẹp nhưng mau héo quá.
Anh vừa học được cách viết bằng chữ Nho tên của Ánh. Và cũng nhờ thế anh biết được vì sao Ánh thích hoa mặt trời. Trong chữ Ánh có chữ Nhật là mặt trời. Và bài Xin mặt trời ngủ yên lại tình cờ có câu: ôi nhân loại, mặt trời trong tôi. Lúc viết bản này anh đã có câu đó vì anh nghĩ là Ánh thích hoa mặt trời và mặt trời là nơi hoa hướng dương nhìn về đó. Nên anh đã đem mặt trời nhốt vào trong anh. Để anh viết hai chữ "Dao Ánh" cho Ánh biết mà tập.
Mới tập viết nên viết chưa được đẹp. Ánh thử viết xem sao.
Thôi hãy gắng chờ anh vào. Và hãy nhớ anh mỗi ngày như anh đã nhớ Ánh.
Thương yêu vô cùng.
Anh,
Trịnh Công Sơn
***
(108) Tình hoài hương, lòng buồn nhớ quê hương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét