Chiều thứ bảy qua buồn như một người thở dài và đêm anh vào ngủ lúc 7g30.
Cả ngày chủ nhật này anh thả mùng như thế và nhốt mình vào đó. Quanh anh không còn ai. Anh nằm, ngủ, viết, đàn, hút thuốc, và soạn nhạc.
Anh đang buồn thất thần.
Chung quanh anh, anh có cảm tưởng mọi người đang quay mặt đi và không khí thì cứ loãng dần. Ánh mặc áo len màu gì. Tay Ánh lạnh lắm không. Ôi những đường chỉ tay trên đó đã định đặt cho em một số phần rồi.
Anh nằm suốt ngày trong không gian nhỏ nhoi này không dời một bước (trừ giờ ăn dĩ nhiên).
Anh nghĩ đến bóng Hà mặc áo quần kaki đứng ngóng một người quen ở cổng suốt buổi và quay về buồn bã một mình.
Thật tội, nhưng anh không biết làm thế nào.
Ánh ơi,
Ánh đã vui, đã buồn bao nhiêu ngày lạnh lẽo này sao không nói với anh.
Bao giờ có giận gì anh thì hãy báo cho anh biết.
Mùa lạnh này tiếc là không có ai ở đó để đưa Ánh đi uống cà phê. Nếu có anh, anh sẽ đốt thuốc cho Ánh và chế cà phê cho Ánh. Những buổi chiều đi học về mà tay thì lạnh không có chỗ nào để giấu đi.
Đêm chủ nhật sắp qua. Ở Sài Gòn tiếng hát Bạch Yến chắc lại sắp cất lên lời buồn thánh của một chiều chủ nhật. Chủ nhật ở Sài Gòn chiều bao giờ cũng xám. Cái vẻ xám rất sầu, có lẽ vì người không đi qua thành phố.
Bông cỏ ở đây đã nở tím ngát trên những bãi rộng. Anh có hái cho Ánh đây. Anh cũng có ngắt một hoa mặt trời về đây để gửi cho Ánh, nhưng lớn quá nên thôi vậy. Ở đây, bên cạnh nhà cũng rất nhiều cả một dãy dài hàng chục thước. Ở đây thì Ánh tha hồ mà nhìn khỏi cần phải đem cắm vào bình hoa.
Đêm đã lạnh cùng với gió. Mùa này suốt vùng cao nguyên rét vô cùng.
Anh đang ốm nhẹ. Có lẽ trời có gió độc. Ở những nơi xa xôi như đây mỗi lần ốm là một điều khổ. Chẳm có một kẻ thân thích, tự mình lo cho mình mà thôi.
Anh thầm mơ một cơn bão nào đó thổi Ánh về đây, trôi dạt qua miền heo hút gió này để Ánh thấy được một ngày trong mát. Đêm nay có sương rồi đó. Sương xuống rất nhanh, chỉ một chốc là đã đủ để che mờ từng khoảng đèn đường.
Những ngày lụt lột ở Huế thế nào? Ánh có ra đứng ở bờ tường nghe gió đi về, nhìn nước sông lên và tóc Ánh bay từng sợi nhỏ. Môi thì lạnh giá như một vết băng.
Huế chỉ đẹp vào những ngày đó - Với riêng anh thì thế.
Sao Ánh không có thư cho anh?
Đêm đã đêm hơn.
Buồn đã buồn hơn.
Anh thèm về thăm nhà và thăm Ánh một lần. Ước gì đường đi gần hơn để anh hằng buổi chiều trốn về đó như một tội phạm bỏ ngục tù.
Ánh ơi, Ánh ơi.
Trăng đang nhoà mờ nhạt. Anh ở đây thấy đời sống tình cảm mình nghèo như một tên nô bộc. Đi mãi một mình, hát mãi một mình, nói mãi một mình cũng phải có lúc thấy băn khoăn.
Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh. Đêm đã yên tĩnh. Gọi tên em nghe rõ từ thâm tâm.
Ánh ơi,
Trên trái đất này còn điều lành nào cho những kẻ khốn cùng.
Ôi những ngày bất hạnh anh đã đi hành khất qua.
Bây giờ là tiếng nói đêm của anh với Ánh. Với Ánh dạ lan, với Ánh mùa Đông giá rét và giòng sông nước đục chảy xiết như một giòng thác cuốn đi.
Trịnh Công Sơn
***
(44) Ca khúc Người đi hành hương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét