Trang

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

16.2.1965

Sài Gòn, 16/2/1965

Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh

Làm thế nào nói cho hết sự hoang vu khi anh đứng nhìn sân bay Ban Mê Thuột rồi cuối cùng đứng giữa sân Tân Sơn Nhất. Không có một thoáng mừng vui nào như những lần trước anh về đây có bè bạn có người quen.

Anh mê mỏi rời sân bay trở về nhà thật một mình thật rời rã, thật nhớ Ánh, nhớ Ánh vô cùng. 

Về ở lại nhà anh Cường, ba anh Cường kéo anh đi uống rượu. Dù mệt anh vẫn đi. Anh nhớ Ánh, nhớ Ánh, nhớ Ánh mà không nói được với ai. Như tiếng kêu của một loài kiến nhỏ. Làm thế nào Ánh nghe thấy để Ánh biết được sự chân thật của nó.

Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi.

Ánh trở về buổi trưa mắt buồn, áo trắng. Anh làm thế nào còn đủ từ ngữ để nói cho hết tình cảm của mình.

Anh bây giờ đang chóng mặt. Rượu đã đầy cả mắt. Anh định đi ngủ nhưng nghĩ rằng không viết cho Ánh bây giờ là cả một cái tội. Đêm qua anh nằm nghĩ đến Ánh và giận Ánh suốt đêm. Nhưng rồi đi đứng trước Ánh, anh nghe mọi phiền muộn, mọi giận hời đều tan biến cả. Ánh có quyền không tin gì ở anh cả nhưng anh cũng tự nhủ mình chưa bao giờ dối lừa ai.

Ánh ơi,

Anh có gì vui thú để trở về nơi này. Rồi mai về nằm yên ở Blao. Những sương mù những chiều những sáng xa vời Ánh hằng bao nhiêu tỉ tấc đất. Anh sẽ mãi tin là Ánh không bao giờ đối xử tệ với anh cho dù có đôi lúc Ánh vẫn không bằng lòng về anh trong những chuyện nhỏ nhặt.

Ánh ơi,

Bây giờ là đêm hư vô trên đời sống anh quá hư vô khi vừa bỏ lại đằng sau tất cả ánh sáng của mặt trời.

Anh nhớ Ánh và biết bao giờ nhìn thấy lại được cái dáng ngồi thân thuộc trên mỗi buổi chiều có nến trắng và hoa hồng.

Ánh - ơi - Ánh - hằng - muôn - nghìn - năm - anh - gọi.

Thành phố này rộn rịp như bao giờ.

Ánh đang nghĩ gì. Đêm đã đầy trên từng viên gạch.

Anh có một lời muốn nói lại với Ánh: Hãy sống âm thầm hơn. Anh đã xem Ánh như một người đầy đủ trưởng thành. Đừng bêu rêu trên số phần người khác. Lời nói của đêm nay là nhớ Ánh. Nhớ Ánh - hư - vô của mùa Xuân còn đó với lá non xanh và những ngón - tay - chồi - non - vừa ươm lên cho một đời người.

Anh đã quá rã rục. Anh ngủ và sáng mai dậy thật sớm để viết tiếp cho Ánh.

Ánh - hằng - muôn - nghìn - năm.
***

Này tournesol - Dao - Ánh.

Buổi sáng đây này.

Anh vừa dậy.

Giờ này Ánh ở đó cũng mặc áo lụa đến trường bằng những bước chân loài nga.

Anh đang nhớ lại đầy đủ cái không khí vừa mất đi. Còn bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng nữa mới được nhìn lại từng phiến băng dài trên hai bàn tay hướng dương.

Ánh ơi,

Ánh biết anh nghĩ gì trước khi vào đây không. Anh đã cho là Ánh muốn đùa rỡn. Nhưng cho dù là gì đi nữa, anh cũng không ân hận tí nào. Chúng anh vốn vẫn quen bay trên những phù phiếm nên một ngày nào đó Ánh có trả anh về với hư vô thì đó cũng là một cam chịu nữa mà thôi. Tuổi Ánh, tuổi Trang thường có những ác ý vô tình. Những ác ý đó dễ làm buồn lòng người khác. Cuối cùng anh chỉ mong là Ánh hãy âm thầm hơn, hãy trở về với anh.

Sống trong một giai đoạn mà mọi người dễ hiểu lầm nhau thì hãy cố gắng chân thật. Chúng anh đã quá mỏi mê về những âm mưu phờ phĩnh. Tuổi nhỏ thường tự hào là mình khôn ngoan. Anh đã qua tuổi đó. Anh tin ở anh. Trang thì tự cho mình ngang hàng với chúng anh quá sớm. Ở tuổi đó thường chỉ thấy mình mà thôi. Cũng không đáng trách mấy nhưng có thể làm người khác khó chịu. Điều anh buồn ở Trang là tự thấy mình quá khôn ngoan nên mất bớt sự thành thật. Cường và anh thường phiền về điều đó.

Điều kiện tất yếu để sống gần là phải tin nhau. Nếu không tin thì vô tình đã huỷ hoại tất cả.

Ánh ơi,

Buổi sáng đã có nắng trải dài. Anh sắp ra phố gửi thư cho Ánh và đánh dây thép về nhà. Không thể nào nói hết sự nhớ nhung của anh ở đây. Trở lại với không khí ồn ào này thật bỡ ngỡ.

Anh nhớ Ánh âm thầm như loài kiến âm thầm đi xa.

Hãy đọc thư anh một mình rồi đốt hay giữ kỹ. Đừng đưa ai xem cả, ngay cả Trang. Anh sợ nhất là lời bàn tán vô ích.

Rất mong thư Ánh mỗi ngày mỗi giờ mỗi tháng mỗi năm.

Ánh ơi,

Cho anh năm ngón tay của mùa xuân mà anh hằng giữ.

Tendrement.(57)

Trịnh Công Sơn
***

16/2/1965

Ex nihilo nihil fit(58)

Du rien rien ne se fait(59)

Ánh - hư - vô của mùa Xuân

Hãy trở về làm niềm thần - thoại cô - đơn cũ.

Những buổi mai hư vô

Những chiều tối hư vô.

Những ngày - tháng - năm hư vô.

Niềm tin cùng lòng chân thành đã bị ma quỷ đưa về vực sâu

Ánh - hư - vô - của mùa xuân - lá - xanh - hư - vô

Còn gì đây trên từng sợi tóc đã nặng đầy tủi nhục

Hãy trở về làm loài chim hồng có tiếng hót nhỏ,

Có niềm kiêu hãnh âm thầm, có tâm hồn cao sang.

Déjà le néant se dévoile dans l'angoisse(60).

Trịnh Công Sơn
***

(57) Âu yếm, thắm thiết

(58) Thuật ngữ Latin, có nghĩa "Hư vô đến từ hư vô" - câu nói của nhà triết học Hy Lạp cổ đại Parmenides. Trong một đoạn đối thoại của vở kịch "Vua Lear", W. Shakespears đã cho nhân vật vua Lear nói với con gái mình là nàng Cordelia câu này (Nothing comes from nothing).

(59) Hư vô đến từ hư vô (tiếng Pháp)

(60) Hư vô vốn được lột tả trong nỗi lo âu (J.P. Sartre)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét