Trang

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

2.4.1965

Sài Gòn, 2/4/1965

Ánh,

Anh về đây hôm thứ tư. Sài Gòn nóng như đốt. Anh Cường chưa vào như đã viết thư cho anh vì có trở ngại gì đó. Anh đã nhận được thư của Ánh ở Blao. Thư cũng buồn nhưng nỗi buồn đó đã như trầm tĩnh hơn. Anh cũng mừng.

Đêm qua anh ghé vào dancing ngồi một mình và Diễm Thuý hát Et j'entends siffler le train. Không hay lắm nhưng cũng đủ làm anh nhớ Ánh cùng những buổi chiều êm đềm đã qua.

Ánh hãy để thì giờ mà học thi. Bao giờ rỗi rảnh hẵng biên thư cho anh. Ngoài ra vẫn thế. Anh vẫn lang thang trên phố một mình những ngày về đây. Đi lính thì chưa có tên ở Bộ Quân lực. Có thể lại lọt về khoá sau. Âu cũng là số mệnh cả. Bao giờ anh đi thì hẵng viết thư nhiều như Ánh đã hứa thế.

Anh bây giờ cứ sống thế, không có gì gọi là phép lạ trong mỗi ngày đã và đang sống. Anh cung chẳng ao ước gì. Cứ sống như phải sống vậy và mọi câu chuyện sẽ kết tạo quanh mình bằng một định thức nào đó. Rồi cũng đâu và đấy cả. Mình dù làm gì hơn, dù cố gắng bao nhiêu cũng chỉ là một con nước trôi đi theo những ngọn ngành đã có.

Anh đang mệt mỏi. Và mỗi ngày thấy chán nản hơn một chút. Có một số gặp anh ở phố bảo là anh như thất tình. Anh buồn cười. Chuyện ấy thật khó có ở anh. Tụi nó đồn và phao tin đó với nhau. Không hiểu ai có ý nghịch ngợm đó. Thì giờ đâu mà lãnh những ám chướng tệ ấy vào mình, phải không Ánh?

Mùa mưa sắp về ở đây. Trời thường xám ở phố và nóng vẫn nướng cả cơ thể.

Có lẽ anh cũng sắp về đó để lo ngày giỗ của Ba anh. Anh chẳng mong gì hơn ngoài sự bình an cho Ánh, cùng những kẻ thân yêu ở đó và cho anh, cho quê hương này, như thế đó thôi.

Đã lành bệnh chưa? Những ngón tay đó bây giờ chắc mùa xuân đã bỏ đi, mùa hạ lại bắt đầu khai nhuỵ trên những ngón tay đó, anh nghĩ thế.

Anh chúc Ánh qua những cơn sốt nhỏ đó.

Trịnh Công Sơn 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét