Trang

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

26.10.1964


Blao, 26/10/1964

Dao Ánh của buổi chiều anh ngồi từ căn phòng này nhìn ra đồi cỏ buồn thảm và đám mây xám đã phủ lấp như một vòm hầm tối. Trên đỉnh núi thì một vòng mây trắng quyện chung quanh. Sao anh không thể nghe được một tiếng nói cười nào quanh đây, cả thành phố đã an giấc vào một giờ khắc không hợp lý này. Ánh ơi, Ánh ơi.

Anh đã ngồi đây một mình nhìn buổi chiều thứ bảy và một ngày chủ nhật đi qua. Anh nghĩ rằng Ánh đã vui vẻ trên những phố phường ở đó mà thấy không yên tâm.

Làm sao anh vẽ cho Ánh hiểu được khung cảnh chiều ở đây nhất là lúc trời sắp mưa như mây đã mù xuống bây giờ. Cuộc sống đã như chìm sâu và một vùng ăn năn nào dưới thấp. Ôi loài rong rêu, củi mục. Mà anh là hiện thân hát lời thánh buồn buổi chiều trên đồi núi này với Ánh. Với vết sáng huyền hoặc như niềm hy vọng vuốt ve sau cùng trên những giờ âm u nhất của tuổi này tuổi này.

Ánh ạ, 

Anh vừa từ xóm cũ uống cà phê về. Đã 11 giờ đêm. Sương xuống mờ đẹp. Những vũng sáng néon ở xa đã nhoà nhạt cả rồi. Sương ban đêm đẹp hơn buổi sáng nhiều với vẻ lạnh lùng bơ vơ. Không còn ai trên những con đường thành phố. Sương đã mù mịt âm thầm không ai nhìn không ai đi dưới đó. Trong phút này anh mong có Ánh để Ánh nhìn sương cho thoả thích.

4 giờ 30 sáng. Anh bật đèn vì trở dậy tình cờ. Anh ra ngoài hiên đứng nhìn. Sương đã mờ từ đêm cho đến bây giờ. Những ánh đèn sáng của nhà thờ ở xa, bây giờ chỉ còn một chấm nhoè như mắt khóc. Tiếc không có Ánh để anh đưa Ánh đi qua vùng sương lạnh này để thấy sương đẫm trên vai trên tóc.

Ánh ơi,

Sao Ánh không thể viết thư cho anh thường xuyên mà lại phải đợi bao giờ cần mới viết. Như một ngày nào Ánh làm chim di bỏ miền quen thuộc này trú ẩn về vùng đất khác anh cũng sẽ thôi làm người đốt đèn ở ngọn hải đăng hằng đêm soi sáng sương mù và trốn về những cơn lốc để chết dần mòn còn hơn.

Mưa càng ào ạt xối xả, đêm càng dày, và gió đã lên lạnh hơn. Anh ngồi quấn chăn quanh mình nhìn bóng Ánh lãng đãng ngoài vùng tối mơ hồ trên cao.

Sao anh không thể thấy Ánh đêm nay từ bên bờ sông đi dài theo những bóng cây vàng ánh đèn. Sao anh không thể nhìn Ánh rời xa bằng những bước chân khoan thai vô cùng. 

Ôi Ánh thân yêu của những ngày tháng mười sắp mất đi và cơn mưa cuối mùa Thu rầm rộ kéo về giữa vẻ giá buốt của đồi núi nơi đây.

Ánh ơi, anh chờ nghe Ánh hát điệp khúc tháng 11 và những ngày giá rét ở đó để anh kết cho tròn symphonie còn dang dở ngang đây.
***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét