Dao Ánh
Bây giờ là 4 giờ chiều trong bệnh viện. Một cơn mưa nhỏ bỏ xuống rào rạt trên những hàng lá vông non.
Anh đọc lại lá thư hôm 25, 26, 27 tháng 4 của Ánh. Thấy có một cái gì buồn bã ở đó.
Anh còn nhớ những hoa nhài xưa. Nhưng nhớ Ánh vẫn là nhiều hơn. Ánh đang là một dấu tích mỹ miều để anh hằng quay lại tìm sự thanh thản trong tâm hồn.
Trời ở đây nóng bức. Anh nhớ bãi cát và những lời vui xa rồi. Hình ảnh Ánh chạy tung tăng đầu đội casquette(78) rất rộn ràng.
Những đêm này anh nằm nói chuyện phiếm với Bửu Ý và Bùi Giáng đến khuya, những giờ phút vui tươi giờ như xa hẳn. Anh chưa thấy giấy gọi tên mình nên vẫn còn chần chờ. Ánh đừng lo về chuyện đó lắm. Anh cám ơn nhiều về sự ân cần đó của Ánh. Mong là mặt trời còn dội xuống trên những chỗ đứng của chúng mình.
Chiều trong bệnh viện có tiếng hát lên rất buồn. Máy bay trực thăng vẫn hạ xuống đều đặn mỗi ngày, mang về những hình dáng trẻ nằm im lìm trên cáng, mỗi người đang từ một thực tại bi đát này vong thân vào một thực tại bi đát khác. Sự an ủi trong lúc này là biết quý trọng nhau.
Ánh đã sắp nghỉ hè chưa?
Thời gian sau này anh chưa làm được gì ích lợi cho anh. Rồi vào một cơn - buồn - trôi dai dẳng trên thinh không.
Chiều màu xám và lá xanh. Hà nằm gầy mê mỏi. Ánh đã khỏi cảm sốt đó rồi phải không. Những lúc nằm bệnh mới thấy mọi chen đua là vô lý. Mong là mùa hạ này về được để nhìn Ánh đi qua hàng cây đó với áo lụa. Bây giờ anh không còn gì. Ánh và những bạn bè anh là những cơn - mưa - móc trên đời sống hiu hắt sau cùng này của anh.
***
(78) Mũ (nón) cát két, mũ lưỡi trai
0 nhận xét:
Đăng nhận xét