Dao Ánh,
Anh về đây từ chiều hôm qua sau hơn mười giờ nằm kẹt lại ở rừng. Chiến tranh đã đốt lên ở đó. Những chiều sương lên mù mịt và mây bỏ xuống thành phố anh ngồi ở cầu hút thuốc và nhìn từng xác người đưa về, từng người đàn bà thất thểu khóc và không khí buồn thảm cứ như thế nhân lên. Anh đã phải ngẩn ngơ và quên hẳn những kêu rêu cũ của mình.
Anh cũng vẫn ngồi ở phòng mỗi ngày chờ những cơn mưa chiều xuống trên bãi đất rộng màu nâu sẫm. Thật chán nản. Anh không còn một ý nghĩ nào cho mình hay cho bạn bè nữa. Trí óc rỗng tuếch. Một hư vô miên man bao trùm.
Anh đã viết thư rất nhiều cho Ánh nhưng rồi để lại đó và cứ có cảm tưởng là Ánh đã đọc và biết tất cả những gì anh kể lể dông dài trong thư.
Những chán nản vẫn tới tấp đến và anh như bị mắc hẳn vào những ô lưới của nó. Anh không còn ý muốn được thoát ra nên vẫn mỗi ngày mỗi rơi vào những tuyệt đối bi đát hơn. Sự tham muốn cũng dừng lại im lìm như từng thân cây bị đốt cháy đen thành than ở rừng.
Ánh ơi,
Ánh nghĩ gì về sự huỷ hoại này của anh. Sẽ qua đi qua đi phải không. Giai đoạn này anh chỉ có thể như thế mà thôi, không thể hơn được nữa. Còn phép màu nào huyền nhiệm hơn để cứu rỗi.
Anh nhớ Ánh như dạo nào. Những hoa hồng mang về cắm trong căn phòng cũng hoài công. Nến trắng cũng vẫn còn thắp cho đỡ nhớ những huy hoàng cũ.
Bây giờ là đêm trên một cư xá rất xa thành phố. Anh về nằm đây với Bửu Ý. Buổi chiều đi thăm Hà nằm bệnh ở bệnh viện Cộng Hoà. Anh ngẫm thấy rằng mọi việc như đã quá muộn màng quanh mình.
Bây giờ là đêm với 12 giờ rơi vào những khúc nhạc khuya. Anh ngồi im để nghe những tiếng nói, những đoạn đối thoại cũ khơi lên trong đầu.
Anh đang chuẩn bị để về Huế. Không hiểu rồi có về được không.
Nghe tin anh Cường đang chuẩn bị một exposition(77) ở đó. Mong là thật huy hoàng để giúp thêm cho những cơn phấn khởi. Những phù phiếm của tâm hồn cũng giúp đỡ rất nhiều cho những phù phiếm của đời sống.
Ánh ơi Ánh ơi
Đêm đã trễ tràng. Anh mong sẽ có những lời nói suôn sẻ hơn để viết cho Ánh ngày mai.
***
(77) Triển lãm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét