Blao, 14/12/1964
Dao Ánh hằng bao nghìn năm,
Anh trở về đây trong một cơn mưa còn miệt mài trên dốc đồi. Chuyến xe anh lên đây còn để lại trong anh một xúc động. Đã có một tai nạn khủng khiếp ở dọc đường: Xe đụng phải một đứa bé 6 tuổi nằm bất tỉnh giữa đường. Anh quay mặt không dám nhìn. Anh phải đón một xe khác và về đây.
Bây giờ đã đêm.
Buổi chiều anh có một hạnh phúc: thư Ánh. Và như thế anh đã quên nỗi nhọc mệt của đoạn đường Sài Gòn - Blao.
Hoa mặt trời và hoa hồng cắm chung ở chiếc lọ nhỏ đã rũ héo cả. Mai anh sẽ hái một hoa mới cắm vào.
Ánh vắng viết thư cho anh có đến gần một tháng. Anh ngỡ như là một hình phạt và kẻ tử tội không biết được lý do. Bây giờ thì anh đã an lòng hơn. Cơn mưa vừa ngưng.
Mây đã trắng hơn từng cuộn và trăng nhỏ tuổi hơn Ánh. Thời kỳ trăng đẹp nhất là trăng bằng buổi Ánh.
Mỗi tuần đều về thăm Hà ở Thủ Đức. Ở đó anh thường gặp, mỗi buổi đi thăm về, Nguyễn Thị Hoàng (người viết Vòng tay học trò mà Ánh đã đọc đó). Hoàng hỏi anh đi thăm ai mà siêng thế. Anh bảo là thăm em. Hoàng nói là thăm em mà chịu khó quá. Anh bảo là em không có người yêu và gia đình ở xa, nên ngoài vai trò anh, còn phải đóng vai người yêu và mẹ. Như thế đó mà anh đã thấy mỗi chiều chủ nhật buồn hơn. Chiều xuống ngoài trời và chiều lên trong Hà. Anh đi về mưa ướt dầm cả người. Hà đứng ở cổng như một tủi thân. Và xe Lambretta chạy anh còn thấy Hà làm một chấm nhỏ ở cổng trại bất động như nét nhọc nhằn trên khuôn mặt già nua.
Ánh ạ,
Không hiểu cuộc đời này có cho được con người một tình yêu bền bỉ như tình thương anh em đó không. Suốt đời anh, anh mong có một lần được yêu thương thành thật và nếu tình yêu nhỡ có qua đi cũng còn để lại những dấu vết đẹp đẽ. Anh cam chịu nhận phần ăn năn suốt đời. Chưa có một vết tích nào đáng nhớ sau lưng anh. Chỉ toàn những hình ảnh mang phiền muộn đến cho mình. Vì thế anh thất vọng mà đã đôi lần đánh giá rất thấp thế giới vây quanh anh. Có thể là một bất công nhưng anh khó làm khác hơn. Có lần anh đã viết về cho anh Cường: "Cường ạ, đôi lúc mình nghĩ rằng con người chỉ là một con vật bẩn thỉu nhất vì ý thức đã dung túng cho mọi hành động của nó".
Khi sự thât vọng đã quá lớn những điều bi đát sẽ biến thành vẻ khôi hài và anh đôi lúc đã thản nhiên cười, cười vỡ vụn.
Anh từ đó hay quay về tìm bất chợt ở đâu đó một hải đăng để củng cố niềm tĩnh mịch trong tâm hồn.
Những dao động rồi cũng lắng xuống. Và anh đã nghĩ rằng mọi người đều có quyền kiêu hãnh riêng về mình. Niềm kiêu hãnh đôi lúc là một an ủi, một phỉnh phờ với chính bản thân mình để được yên tâm. Buồn phải không Ánh phải không em.
Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét