Buổi chiều đây Ánh ạ. Anh vừa được thư của anh Cường và thư nhà. Đọc xong buồn. Bao giờ cũng thế. Anh bỗng thèm về đó ít lâu để ngồi nhìn lại từng khuôn mặt thân thuộc. Có lẽ rồi anh cũng sẽ cố gắng về đó một lần mà nhìn thấy Ánh mà nhìn Ánh đi như lụa là xao động.
Buổi chiều trời có nắng và gió lạnh.
Anh thèm mình là một cánh chim nào để quay về đó kêu tên những người yêu thương.
Độ này anh đoán Ánh có vẻ buồn hơn. Ánh buồn thì mắt Ánh cũng buồn. Anh nghĩ đến dáng Ánh những buổi đi về rất chiều ở trên những con đường giá rét chỉ một mình, một mình thôi. Anh không hiểu nổi những ngón tay sẽ lạnh đến chừng nào. Anh rất mong về để nhìn thấy Ánh. Để nói chuyện với Ánh, để nghe tiếng nói của Ánh. Tất cả, tất cả để bù đắp lại những gì đã hao hư. Ôi một giòng sông mà nước nguồn sẽ về dâng đầy lại.
Đêm đã đuổi chiều đi.
Đêm đã lạnh hơn và trăng sao cũng đã về.
Anh hút pipe cho ấm tay.
Thế mà đã nửa tháng 12. Rồi tháng 12 cũng qua nhanh qua nhanh. Không hiểu khi mình chết thì những người chung qunah sẽ như thế nào.
Hoa cỏ mùa này đã sắp tàn rữa. Bây giờ màu tím không còn mầu nhiệm như đầu mùa. Anh gửi về cho Ánh màu tím đã nhạt nhoà đi rồi.
Ánh ơi,
Anh đã ngồi sững sờ trước tờ thư này gần cả giờ đồng hồ và tự nhiên thấy buồn vô cớ.
Ngôn ngữ rồi cũng có lúc không diễn đạt, không giúp đỡ gì được cho mình.
Anh nhớ Ánh và chỉ có thể nói với Ánh như thế thôi, không thể nào khác hơn. Anh mong về vì thế. Về để nhìn thật gần từng sợi tóc vướng trên vầng trán.
Anh đang nằm trong mùng để viết tiếp thư. Những cánh cửa đã đóng kín. Ngoài trời trăng sáng và lạnh. Anh nhác nhớm như một loài thú mùa đông nằm ngủ mê.
Anh đang sống trong một giai đoạn buồn thảm nhất của cuộc đời. Không có một cái gì để mong ước. Một giai đoạn buông trôi nhất. Niềm hư vô như một vết dầu loang trên đời sống của anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét