Trang

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

16.12.1964

16/12

Ánh ạ,


Đêm hôm qua viết đến đó thì anh mỏi và ngủ mê đi.

Chiều của ngày khác buổi chiều với vẻ yên tĩnh của mọi người.

Anh ngồi một mình và thấy tuổi trẻ mình tiêu hao đi trên từng ngày buồn. Vô vọng vì không trì giữ lại được gì cả. Rồi vẻ nhọc nhằn cùng nét già nua sẽ đến. Và mộ phần có tiếng gọi về gần hơn gần hơn. Như người bà con của anh vừa chết ở Quy Nhơn với năm mươi mấy tuổi mà anh được tin và thấy sững sờ. Những thàng ngày ở Quy Nhơn đã bao nhiêu buổi sáng, buổi chiều, buổi tối ngồi hàn huyên chuyện tâm tình, uống rượu, nhấm và hút thuốc vàng từng ngón tay, ông ấy đã xem anh như một người bạn nhỏ. Anh còn nhớ rõ và thấy sự chết đã như một hạt mầm độc dược có sẵn trong cơ thể mỗi người. Mình không định đoạt được gì cho mình. Cả sự sống lẫn sự chết. Ánh có thể thoáng thấy điều đó trong một lúc nào Ánh trở về hoàn toàn với một cô tịch trong tâm hồn.

Anh nghĩ rất nhiều về một ngày không còn màu sắc cùng ánh sáng của thiên nhiên vào mắt mình. Sao không yêu thương nhau. Ngày tháng cũng chỉ có một số vừa đủ cho từng đời sống. Sau đó sẽ không còn gì.

Trời chiều buồn trên từng luống đất màu nâu bạc. Trước mặt anh là thành phố đồi dốc lưa thưa vài nóc nhà trồi lên. Anh đang bị bỏ quên ở đây như vết phiền muộn.

Ôi những ngày tháng cũ có bao nhiêu người còn nhớ lại.

Anh bây giờ như một đầu cỏ lao xao không nghĩa lý gì. Tất cả đều rụng xuống quanh anh những hồn nhiên, niềm vui, hy vọng cùng những điều mong ước.

Không còn gì Ánh ạ.

Anh vừa được thư nhà Tịnh viết. Những lời nói buồn cho một buổi chiều đã quá yên tĩnh.

Thôi Ánh nhé. Anh xin ngồi yên và quay mặt vào trong mình để chết.

Anh nhớ Ánh như bao giờ bao giờ đó Ánh.

Rất nhớ và hơn thế nữa.

Trịnh Công Sơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét