Trang

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

16.11.1964



Sài Gòn 16/11/1964

Dao Ánh

Anh đã viết cho Ánh thư từ 1/11 cho đến 11/11 nhưng chưa gửi. Anh đọc lại thấy chữ và ngôn ngữ đã nằm im chết vô nghĩa. Anh chán nản và đốt đi. Không có gì giải thích nổi. Không có gì buồn bã hơn. Anh thấy mình rầu rĩ vô cớ và không muốn tham dự vào một danh sách nào. Ánh ạ, anh biết nói gì hơn gì hơn. Đêm đã muộn màng, những lời nói đã trễ tràng. Có gì thật không.

Anh chưa đủ can đảm trở về Blao, trời còn cơn bão. Anh vừa Tự Do trở về cùng anh Cường và Bửu Ý. Anh Cung đã cạo râu, cắt tóc vào Thủ Đức sáng nay. Rất ngán ngẩm.

Anh sẽ trở về đó nằm heo hút và sống thật bạc nhược.

Ánh ơi, Ánh ơi.

Chúng anh đã uống rượu từ chiều đến bây giờ. Không có gì giúp mình tìm thấy hư vô hay hơn. On trouver le vide dans le whisky (43).

Đêm đã tràn khắp thân thể. Ánh cũng đã ngủ yên từ bao giờ?

Ánh ạ,

Đừng buồn nghe em. Anh không thể giúp được gì cho anh. Căn phần một người đã rào bằng vòng đai kẽm gai khắc nghiệt.

Hãy bỏ lớp mạ kền trên đời sống và thực thà với nhau. 

Ngôn ngữ vẫn thường hay mang vẻ giả tạo trên đó rồi.

Ánh ơi.

Đêm đã khuya. Anh chóng mặt lắm. Anh không ao ước gì hơn là mình được mất trí nhớ để quên bớt những điều cần quên.

Mai có lẽ anh phải trở lại Blao cho tròn nhiệm vụ của mình. Anh hư quá phải không em.

Mùa Đông Ánh hát lời ca nào ở đó. Tiếng hát nào cho anh nghe rõ.

Anh không còn gì ngoài nỗi mệt mỏi trở về hư vô, hư vô quanh mình.

Anh nhớ câu thơ buồn của anh Cường những lần trở về chiếu chăn ẩm mốc, nghe mình rời rạc như mùa băng rã: "Buồn ơi cháy chỗ anh nằm".

Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi. Anh sẽ gọi nghìn lần như thế và Ánh sẽ đi ngút ngàn mất ngoài tầm mắt, tầm tay của anh. Như những gì phải đến cho anh điều bất hạnh muôn vàn.

Tay Ánh bây giờ lạnh lắm, rồi mùa Đông ai cầm tay để đong giá rét.

Ánh ạ, khuya cũng hao mòn như nến.

Anh cần gì nữa ngoài sự chân thành phải cho nhau. Đừng phủ lấp mình bằng son phấn. Điều cuối cùng trên những thua thiệt ở cuộc đời này là thế.

Anh sẽ ngủ bây giờ. Mùa này hoa vàng ngát những bờ cỏ hai bên đường chạy suốt những miền cao nguyên.

Ánh mặc áo màu gì đến đến trường sáng mai. Ánh ơi.

Có lẽ sáng mai anh Cường đi sớm. Không hiểu có máy bay không.

Ánh hãy bình an sống ở đó. Một ngày nào hạnh phúc cũng đến bình thường dù Ánh không mong ước.

Đời sống đã sắp đặt cả rồi. Mỗi người đã có một phần ăn. Đừng bày vẽ gì thêm cho rối rắm vô ích.

Anh đang nhớ Ánh đây. Nhớ vô cùng và đã nghĩ đến một mùa băng rã khác.

Ánh ơi, Ánh ơi.

Anh đã biết trước những ngày sắp đến của mình.

Anh chuẩn bị để không buồn phiền nhiều hơn.

Ôi ba vạn sáu ngàn ngày đốt thiều như cỏ khô.

Anh nhớ Ánh nhớ Ánh.

Trịnh Công Sơn
***

(43) Chúng ta tìm sự trống rỗng trong men rượu whiskey

1 nhận xét: