Trang

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

20.9.1965

Đà Lạt, 20/9/1965

Ánh thân yêu,

Anh đến đây đúng 3 giờ rưỡi. Vừa mới ngồi ở Phú Bài. Rồi Đà Nẵng. Bây giờ đã ở đây. Mưa và sương lan man cùng khắp. Vẻ sương khói này làm anh nhớ Ánh hơn, nhớ Ánh hơn.

Ánh ơi,

Trời lạnh ghê lắm. Anh nhớ những ngón tay mà bây giờ đã xa cách rồi.

Đà Lạt vẫn như cũ.

Anh sắp kiếm xe về Blao không hiểu có kịp không.

Ánh ơi Ánh ơi

Mùa giá rét trở về đó. Hãy mặc áo ấm vào cho bàn tay bớt rét đi. Mùa đông nào chúng mình cũng xa nhau.

Những ngày mùa hạ mùa thu đã ở sau lưng anh với dáng Ánh đi về mỗi ngày.

Anh thương nhớ Ánh vô cùng đây.

Sao những ngày gần nhau Ánh không nói gì với anh, không nồng nàn, không bớt lạnh nhạt.

Bây giờ thì đồi núi đã ở dưới chân, mây cũng bồng bềnh đưới đó. Ánh ở cách anh hằng mấy dãy núi triền miên này.

Ánh ơi

Ánh ơi

Anh chưa biết nói gì ở đây.

Chỉ còn nói lời rất nhỏ là nhớ Ánh lắm.

Trịnh Công Sơn

_____________________________


Đà Lạt, 20/9/1965

Dao Ánh của anh,

Anh vừa đến đã vội vã viết thư gửi cho Ánh ngay để lấy xe về Blao cho kịp. Nhưng qua bến xe thì xe đã không còn chiếc nào vì quá chiều rồi.

Như thế thì đành ở lại. Anh vẫn lấy phòng ở Grand hotel như mọi lần.

Đã bắt đầu thấy buồn lắm rồi đây.

Mưa rả rích và gió lạnh.

Buổi sáng còn thấy Ánh đó bây giờ đã xa khơi mù mịt.

Hồi sáng có Nhung và Thuý đi đưa anh.

Mới đó rồi đây. Tất cả vùng ẩn náu như cuốn đi trên thác lũ. Anh thấy quá ê ẩm và xem ra đời mình không nghĩa lý gì hết.

Ôi thành phố. Dao Ánh. Và bè bạn.

Sáng mai anh sẽ về Blao sớm.

Bây giờ buổi chiều chuông nhà thờ đổ xuống đồi cao nghe rất buồn.

Chốc nữa anh sẽ sang phố ăn cơm và về ngủ một mình trong căn phòng thênh thang này.

Ánh ơi,

Anh nhớ Ánh ghê lắm cùng với sự vắng lặng ở đây.

Đời sống bồng bềnh quá cũng phải chán nản.

Anh chỉ còn mong được nằm yên và quên đời mình.

Bây giờ anh chẳng còn một tha thiết nào ngoài Ánh.

Tất cả vẻ nguỵ tạo dối trá của đời sống này đã làm anh chán chê tất cả.

Anh chỉ còn mỗi ngày đọc tên Ánh, như đọc tên một miền trìu mến cuối cùng.

Médaille(79) lúc sáng anh cho Ánh hãy giữ thật kỹ. Đó là symbole(80) của một vật thật của tình yêu.

Anh sang phố một tí rồi về sẽ viết tiếp cho Ánh.

***

Anh vừa ở phố ăn cơm về. Phố cũng đông người như mọi lần. Anh lầm lũi đi trong đám người ấy. Mưa thì rớt trên đầu từng giọt nhỏ. Những cô gái che dù mặc áo ấm đi ngoài phố trông cũng khá đẹp. Nhưng anh chỉ còn nhìn thấy Ánh trên những khuôn mặt đó mà thôi. Ánh như một loài mây ngàn bồng bềnh nhẹ nhàng mà quá xa xôi.

Anh quá nhớ Ánh mà làm thế nào để thấy được.

Những bụi hoa mặt trời nằm ở triền con dốc lên phố đã bị chặt cùn cả rồi. Những cây hoa anh đào thì đã trơ cành - một ít lá còn sót lại buông rủ như từng xác chết treo cổ.

Anh không hiểu sao người ta vẫn thích đây hay Sài Gòn được. Tất cả chỉ muốn làm rối ren thêm cho đời sống. Anh chỉ cầu mong cho anh về sống yên ở đó với sự có mặt thường xuyên của Ánh mỗi ngày.

Nếu đời sống này còn cho anh có Ánh dài lâu thì anh nghĩ rằng đó đã là hạnh phúc của đời sống mình rồi. Một thứ hạnh phúc quý giá nhất của con người và anh còn muốn đòi hỏi gì hơn.

Ánh ơi,

Đêm đã tràn lên ngập cả đồi núi này.

Hồ Xuân Hương mùa này nước đỏ ngầu như mùa nước lụt ở ngoài mình.

Quanh hồ có những người yêu nhau đi sát vào nhau. Anh mơ ước điều đó có một lần để mình bớt hằn thù với cuộc đời này.

Dancing nằm ngay dưới hotel này đã bắt đầu tấu nhạc.

Anh ước mong một ngày nào đưa Ánh đi qua những vùng đồi này để anh nghĩ rằng đồi núi cũng có thể làm cho con người thấy ấm cúng được.

Anh rất buồn và chưa bao giờ thấy thất vọng hơn. Anh nhớ quá tất cả vẻ ấm cúng mình vừa mới bỏ đi.

Ánh trăm năm Ánh ngàn năm.

Mọi người đang nghĩ rằng chúng mình đang tham dự vào một cuộc phù phiếm hư ảo. Anh không tin thế. Nếu nhỡ có gì buồn xảy đến cho anh thì chắc chắn sẽ không phải là lỗi anh. Tất cả những rủi may của cuộc yêu thương này còn cần cả Ánh.

Hôm ở Huế, cách đây độ một tuần, Tường và anh có ghé đến thăm Diễm My. Diễm My bảo rằng ghét Huế vì ở đây người ta thường xoi mói vào đời sống riêng của mình. Anh cũng nghĩ rằng điều đó đúng. Nhưng anh đã nói với Diễm My rằng tất cả những bêu rêu đó chỉ là những xác bèo, những rác rến trên một giòng sông không nghĩa lý gì. Nếu mình sống thực với bản  chất mình thì đó đã là một khí giới công hiệu nhất để đánh bẹp mọi lời gièm pha. Mình phải dám mang cả sự sống của mình đánh cá với đám đông không có lập trường đó. Mình dựa trên thực chất của bản ngã mình để đánh đổ đám người không có một bản ngã duy nhất để dựa vào. Thế nào rồi mình cũng thắng. Con người phải có một cái gì rất thực để hãnh diện vì mình đã thực hiện đúng sứ mệnh của đời sống, của condition humaine.

Ánh ơi,

Nhưng anh không muốn nói gì xa xôi hơn là niềm nhớ nhung về Ánh.

Sao anh thấy mình quá gắn bó với hình dáng Ánh.

Có bao giờ Ánh đã có ý nghĩ sẽ đánh lừa anh không. Sao Ánh không thể bao dung hơn, không thể quên mình hơn. Ánh chưa nhận ra được vẻ âm u trên đời sống của anh hay sao.

Anh muốn đánh đổi tất cả cuộc vui, tất cả phố phường này để có Ánh mà thôi.

Anh đang phiền muộn hơn bao giờ cả. Nhà thờ trên đồi ban đêm có những dì phước đi lễ tối.

Anh chỉ muốn cầu nguyện một lời duy nhất là có Ánh đời đời. Trăm năm ngàn năm đến bao giờ cũng được.

Ánh ơi Ánh ơi,

Như thế đó mà anh buồn bã như một căn bệnh không bao giờ lành. Hãy cho anh một lần tiếng nói của Ánh đầm ấm, nồng nàn hơn để anh có được giấc ngủ không mộng mị hãi hùng.

Ơi Ánh trên vùng đồi núi sương khói này.

Vô cùng vô cùng yêu thương và nhớ Ánh.

Anh,

Trịnh Công Sơn

***

(79) Huy hiệu, ảnh tượng

(80) Biểu tượng

0 nhận xét:

Đăng nhận xét