Dao Ánh,
Buổi chiều thật xám tối có mưa ồ ạt đổ xuống, anh nằm ở căn gác nhìn ra vùng có những nóc nhà san sát và thấy mình đã trôi nổi qua bao nhiêu chiều buồn bã như thế này rồi mà vẫn chưa có thể yên phận tấp vào một vùng nào bình an hơn để nghỉ ngơi.
Buổi chiều thứ bảy rồi đây. Anh ngồi cùng với Tịnh. Hà bận đi trực ở trại chưa về. Thành phố đã hết vẻ quyến rũ của thời mà anh còn đam mê nhập cuộc.
Huế giờ này có mưa hay trời im đẹp và Ánh có đi qua phố một mình không.
Anh về đây hôm qua thứ sáu. Buổi sáng anh dậy lúc 5g30 ra quán uống tách cà phê và chờ chuyến xe đưa về đây. Trời xuống sương mù mịt và anh đã đi dọc theo con đường nhiều cây để vừa đủ thấy trước một căn nhà gỗ còn đóng kín cửa một đoá phù dung vừa nở, tươi mát màu hồng nhạt. Anh định hái gửi cho Ánh nhưng nghĩ hoa chỉ nở được một ngày rồi héo ngay nên thôi.
Anh kể thêm cho Ánh chuyện thần thoại này mà chính anh và mấy đứa bạn quen ở Blao đã cùng thấy. Buổi chiều mấy đứa bạn rủ anh đi uống cà phê ở quán nhỏ nằm đầu bờ hồ. Qua một bụi hồng nở trên một hàng dậu trước căn nhà nhỏ, bọn anh định hái vài cái hoa về cắm nhưng chưa hái thì nhìn thấy ngay trên bờ dậu một con chim sẻ nằm chết, ở bụng nó còn cắm một chiếc gai nhỏ và máu đỏ ướt một khoảng lông trắng ở bụng. Có lẽ nó bay ngang qua bụi hồng và bụng sớt phải vào gai và nằm chết tại chỗ đó. Anh thấy buồn cả buổi chiều đó và về nhà hôm sau thì đau nên chưa viết kể ngay chuyện đó cho Ánh. Anh thấy câu chuyện giống như một chuyện cổ tích ngoại quốc nhưng anh đã không thể không thấy nao nao thế nào. Ánh có thấy hình ảnh ấy đẹp không.
Buổi tối anh lan man ra phố ăn cùng Hà, Tịnh. Sau đó ghé ngồi uống café ở Pagode. Bây giờ vừa về. Trời cũng đã khuya. Sau cơn mưa buổi chiều không khí đã mát hơn. Những ngày vừa qua nóng nhức nhối khó chịu.
Đêm nay định ghé qua Văn Cảnh nghe Lệ Thu hát Xin mặt trời ngủ yên nhưng thấy nản nên về đây. Ngồi ở Pagode nhìn ra đường thấy những người yêu trẻ đi chơi với nhau, anh thấy mình không có được hạnh phúc đó nên buồn buồn. Có những người sinh ra đời để hưởng hạnh phúc và có những người không.
Âu cũng nên ép mình vào khuôn khổ để sống bằng công thức xã hội. Như thế có lẽ sẽ tránh được những bêu rêu, những dằn vặt không đâu và dễ dàng được mọi người gật đầu chấp nhận.
Ánh ơi,
Từ căn gác gỗ này nhìn ra những toà building anh thấy đèn ở các cửa sổ đã tắt. Mọi người đều kéo nhau vào giấc ngủ.
Ánh chắc cũng chẳng còn thức đâu.
Giờ này ở Huế anh cũng còn thức để ngồi ở thềm balcon nhìn cây cầu ban đêm rộng hơn và giòng sông có những ánh đèn loáng sáng. Đêm ở đây đã có tiếng súng đại bác như ở ngoài mình. Thời thanh bình như mỗi ngày một lan xa. Anh nói với Ánh về thành phố Sài Gòn như thế đó. Chẳng còn gì cho anh tham muốn ở đây.
Mỗi ngày có một số người với một số công việc, thức dậy, di chuyển, ồn ào rồi yên tĩnh.
Còn thứ hạnh phúc nào ngoài tình yêu của người này cho người kia không bịp bợm dối lừa. Sự man trá chỉ giết dần mòn bản chất đẹp đẽ ở trong mình.
Máy bay đang ầm ĩ trên đầu anh. Không hiểu người phi công trên đó bây giờ đang nghĩ gì về chuyến bay đêm trong vòm trời tối thẫm không một đốm sao nào. Đầu tháng 10 mưa đã chất đầy phố đó rồi chắc. Anh nghĩ những buổi đi về của Ánh có lẽ rét mướt vô cùng.
Ánh này,
Anh đã nghĩ về Ánh quá nhiều rồi đó phải không.
Bây giờ anh đi ngủ để cho một ngày khác bắt đầu và cứ thế cho đến lúc mình không còn một ý niệm nào về thời gian nữa.
Nhớ Ánh lắm.
Cầu mong Ánh bình an.
1g khuya.
Trịnh Công Sơn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét