Trang

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

26.9.1965

Blao, 26/9/1965

Ánh Ánh Ánh

Đêm Blao đã quá giờ giới nghiêm. Anh vừa từ phố trong một quán cà phê nhỏ trở về. Thành phố chỉ còn sương mù xuống trắng xoá. Con đường phố như xác một chiếc hộp rỉ sét bỏ đi. Anh lan man một mình và thấy nhớ Ánh quá sức. Mọi người trong thành phố núi đồi này đã ngủ yên từ lâu. Không còn ai ngay cả một ông cảnh sát.

Ở Huế giờ này vẫn còn ông cảnh sát đứng canh từ đầu cầu Phú Cam. Anh nhớ đã có viết trong tập giấy đầu tháng 9 "...Bây giờ mọi người đã ngủ yên. Chỉ còn ông cảnh sát thức đó làm nhân chứng ù lì độc nhất cho nỗi nhớ nhung trong anh". Hôm anh viết đoạn này là nhân sự vắng mặt của Ánh liên miên đến hơn mười hôm. Giờ đây ngồi nhớ lại sự có mặt rời rạc của Ánh trong suốt mùa hạ vừa qua anh cũng còn thấy buồn mang mang - dù đã cố gắng hiểu Ánh và cố gắng nhắn nhủ mình.

Cả mùa hạ đã trôi xa. Mùa thu cũng trôi xa. Mùa đông này thì anh đã lên đồi, Ánh còn ở vùng đất nhiều giòng sông trôi qua đó. Giờ này đèn điện đã tắt ngúm cả. Anh thắp nến để trước mặt và nhớ cả một mùa hoa - hồng - bạch - lạp cũ.

Đêm rất buồn rất buồn. Anh ngồi chong mình trên một khoảng trời nhỏ nhìn về lâu đài có Ánh nằm ngủ như la belle au bois dormant(84).

Sương trắng mù và rất lạnh. Ngày chủ nhật đã qua hẳn rồi đó.

Sự buồn phiền của mỗi ngày rơi xuống và sắp hàng chồng chất trước mặt. Một ngày nào buồn phiền sẽ cao lên như núi và chân dung của chính mình sẽ hằn lên đó như những lời cổ ngữ từ một thời nào.

Ánh ơi,

Anh còn phải ngủ vì trời đã lạnh lắm rồi. Anh ao ước bây giờ mở cửa ra bỗng dưng có chiếc cầu bắc qua giòng sông và anh bước qua cầu rồi rẽ về phía tay phải đi đến căn nhà có mùi thơm dạ lan và đứng đó gọi tên Ánh thật thầm để chỉ vừa đủ Ánh nghe. Anh sẽ giữ được tay Ánh một lúc rồi sương mù xuống thật nhiều và anh bỗng thấy mình rơi về lại trên đồi núi này.

***

(84) Người đẹp ngủ trong rừng 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét