Trang

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

21.3.1965

Đà Lạt, 21/3/1965

Dao Ánh,


Buổi chiều chủ nhật Đà Lạt có trận mưa đá rơi trắng như hoa gòn. Anh lên đây từ hôm thứ bảy để gặp anh Bửu Ý. Luôn tiện để thu băng bản Xin mặt trời ngủ yên nhờ Khánh Ly hát. Đã thu xong. Tiếng hát Ly rất buồn, rất dễ thương. Bản này thu băng để xen vào vở kịch Quê hương chúng ta của Bửu Ý hôm nào sẽ trình diễn ở đài. Vở kịch là một độc thoại của một người con trai trên một chuyến xe lửa băng qua những miền đất chiến tranh của quê hương này và kể về một tình yêu đã mất, người con gái chết trong những bom lửa của thời cuộc. Tiếng hát sẽ nhấc lên trong không khí đó.


Tối hôm qua anh Ý và anh ngồi ở Tulipe Rouge và Khánh Ly hát Et j'entends siffler le train để anh nhớ về tiếng hát nhỏ nhắn của Ánh những buổi chiều tháng giêng.

Buổi chiều anh ngồi dưới một mái tôn và nhìn những hoa - trắng - mưa - đá chạy đuổi nhau về phía anh, từng viên nhỏ, tròn như nước đá vụn. Có lẽ Ánh chưa bao giờ thấy một lần mưa đá. Đẹp lắm nên anh vẫn ngồi chịu lạnh mà nhìn.

Bây giờ đã đêm. Đà Lạt cũng trở lạnh cùng với sương mù.

Ánh ơi Ánh ơi,

Những ngày này anh đang chơ vơ, không một hứng thú nào còn trong anh để làm việc. Tên anh đã có trong khoá 20. Chỉ còn đợi giấy đến gọi nữa là đi. Đời quân ngũ anh vẫn thường nói với Ánh là nhọc nhằn lắm. Chưa hiểu anh sẽ có những quyết định nào vào giờ cuối. Một cuộc chiến tranh khốc liệt, tàn nhẫn mang sẵn từ khởi đầu những mầm mống vô lý cùng cực của nó, anh đang lao đao trên một chọn - lựa - quyết - định cuối cùng.

Cứ như thế mà thôi. Cũng sắp hết tháng 3. Tháng 4 lại bắt đầu. Cuối tháng 4 anh đã nghỉ hè rồi. Những ngày mùa hạ anh có được về đó nữa không để nhìn má Ánh hồng hơn bao giờ.

Đêm rất buồn rất lạnh và anh buông mình trôi qua những phố phường với một thể xác mê mỏi, lênh đênh.

Như vậy đó Ánh.

Đêm Đà Lạt cũng buồn như mắt Ánh ngàn năm.

Trịnh Công Sơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét