Trang

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

9.3.1965

9/3/1965

Ánh,


Buổi sáng nay anh vừa ghé sang hãng đĩa và ra phố. Viết thư tại một nhà quen ở phố cho Ánh đây.

Anh cũng vừa ở phòng triển lãm ra. Những bức tranh của các hoạ sĩ Đức trông khá lạ và đẹp.

Có một bức của Ánh: Hélianthe (Hoa hướng dương). Cái đề cũng khá: L'hélianthe devant l'orage. Một bức khác cũng đề hoa hướng dương: L'hélianthe et les bohémiennes(75).

Chiều nay độ 1 giờ anh trở lại Blao.

Ánh độ này chắc đang bận rộn học hành nhiều phải không.

Thành phố buổi sáng hơi mát. Những chấm lá me nhỏ nhít trong nắng.

Anh không tìm thấy một ai quen thuộc trên đường phố này. Anh sẽ ra bưu điện bỏ thư cho Ánh bây giờ và sẽ trở về nhà nằm đợi giờ đi.

Cũng buồn phải không Ánh. Có gì vui hơn ở đó không.

Anh nhớ lại là Ánh rất ít cười. Từ dạo đó đến giờ Ánh đã cười quá ít nên anh không còn nhớ rõ nụ cười đó thế nào.

Anh đang nghĩ đến Ánh đây. Và những hàng cây mỗi ngày một loài nga đi ngang qua bằng những bước chân muộn màng vô cùng.

***
(75) Hướng dương giữa bão giông, Hướng dương và những người phiêu lãng.

(*) Pix © Daniel B
_____________________________________________

Sài Gòn, 9/3/1965

Ánh,

Anh vừa bỏ thư cho Ánh buổi sáng. Anh tưởng là đã lên Blao trưa nay nhưng rồi ngủ quên nên bây giờ vẫn còn ngồi đây.

Sáng mai có anh Tô Mặc Giang, bạn anh Cường về Huế nên chiều nay anh vừa ra phố tìm mua cho Ánh một ít sách để đọc nhưng không có cuốn nào khá cả. Đành khất lại lúc khác. Cuốn sách mua trước Tết vẫn không tìm ra và ở phố cũng không còn cuốn đó. Như thế là anh đã lỗi với Ánh rất nhiều. Ánh có buồn lòng lắm không. Anh đang còn nợ Ánh nhiều quà khác. Đợi khi nào có đủ thì giờ anh sẽ đi tìm một vài buổi để gửi về cho Ánh.

Trời buổi chiều anh từ phố về màu tím hồng rất đẹp. Giữa những hàng cây cao có một vành trăng và một vì sao nhỏ.

Ánh ơi,

Không khí ở đây đã làm khô cả ý nghĩ.

Anh gửi về Ánh bản Chiều một mình qua phố và năm bản khác để tặng bạn bè của Ánh như Diệm, Hoa, v.v...

Ánh ơi,

Anh không biết viết gì nữa cho Ánh. Anh bây giờ tàn rữa hơn lúc nào hết. Cơ hồ như vừa trải qua một cơn khủng hoảng nào. Nhưng tuyệt nhiên là không có. Anh bỗng đâm chán cả anh.

Ánh ơi,

Anh đang mong một mầu nhiệm nào đến để giải vây cho anh. Tất cả ở anh đang chìm xuống sâu dần, sâu dần. Một hiện tượng rất đáng ngại mà anh chẳng thể làm gì khác hơn. Không ai giúp anh được lúc này.

Như thế nghe Ánh. Chờ bao giờ Sáng - Khởi trong anh, anh sẽ cười vui với Ánh.

Bây giờ anh chúc Ánh như bao giờ là bình an và tươi sáng.

Nghe Ánh,

Trịnh Công Sơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét