Dao Ánh,
Ở ngoài khung cửa. Trên trời cao. Một vì sao xanh xanh xanh. Anh gọi tên Ánh, tên Ánh, tên Ánh. Từ một vùng tối trở về. Mùi cỏ dại khơi lên. Và đồi đêm không. Một hoa đăng kết cho ngày cuối năm. Ôi ngày cuối năm. Tờ lịch cuối cùng mỏng dính bìa của một cuốn sách dày 365 trang phải xếp lại đóng kín vào trong đó những tên người tên người. Những lá xanh lá vàng, mây, mưa, sương mù, tiếng hát của những mùa thu, hạ, xuân, đông. Ôi mộ phần của những dấu tích. Dấu tích buồn Ánh ơi Ánh ơi anh chỉ còn một mình một mình ở dây mà sương đêm đã xuống không có Ánh để anh đưa qua những vùng tối ngoài kia cho băng kết trên từng ngón tay em ngón tay em thì gầy anh sẽ làm câu hát cho niềm giá buốt trên đó trên đó.
Này Ánh này Ánh này em này em đã có từ bao giờ từ bao giờ anh đã gặp trên lối mòn nào của một ngày một chiều tháng 4 tháng 5. Còn đến bao giờ hở em ôi mắt ấy vai ấy tiếng nói nụ cười và tóc mềm tưởng chừng từng sợi buồn nhỏ xuống cuốn hút cuộc đời anh đi vào mênh mang đã mất đã mất anh không còn là anh không còn là anh.
Sao không có Ánh đây cho anh nhìn mặt cho anh đọc lời thánh ca trong mắt ngày cuối của một năm và anh đưa Ánh về một giáo đường gần đây bên kia đồi giáo đường sẽ không còn ai chúng mình có thể khóc cho thoả lòng bắt đầu nửa đêm khi tiếng chuông nhà thờ gõ lên đều đặn 12 tiếng như một ấm ức một nuối tiếc không nguôi trên vẻ im câm của vạn vật.
Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh
Thôi em hãy nhận lấy món quà mọn mọt này của anh là vòng hoa kết bằng từng bóng đêm trên vùng xanh cao khiết của trời của trời. Vòng hoa cuối năm cuối năm anh kết trên vầng tóc em cho thơm ngát lời thánh thiện.
Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh
Đêm đã lạnh anh vẫn cố giữ bàn tay ấm để nghe rõ giá buốt hơn từ từng ngón tay dài của Ánh.
Ánh đang làm gì đêm nay anh vẫn còn nhớ hình ảnh Ánh buổi chiều đứng ở bờ tường nhìn gió xuôi về từng sợi tóc quấn dại trên môi, trên mắt.
Sao anh không thể về đêm nay để dìu Ánh đi để nghe Ánh nói rất thầm như tiếng nói của những vì sao.
Anh cũng không thể về Sài Gòn đêm nay để cùng anh Cường say một đêm cuối năm.
Không còn gì ngoài những phù phiếm đó. Có Ánh đây chắc anh sẽ ngồi suốt đêm hay ngủ gục bên cạnh Ánh để nghe Ánh hát lời rất nhỏ.
Chỉ còn hai giờ nữa là năm đã hết. Anh sẽ kể chuyện gì cho Ánh nghe đây.
Trước mắt anh là ngọn nến hồng. Nến hồng đang cháy và sương phủ lên. Ở một góc bàn của anh như thế đó, ống pipe, sương, hộp thuốc và ngọn đèn.
Bên cạnh anh giường đã bỏ mùng từ mấy tháng nay. Trên tường anh cắm đầy những hình của anh vẽ anh. Tết về anh sẽ mang về cho Ánh xem.
Cái hình của Ánh vẽ anh cũng đã dán lên tường. Anh muốn vẽ Ánh để anh đính lên tường nhưng không có ảnh. Anh thử để gương soi vào và vẽ. Giống lắm nhưng giấy lớn nên ngại xếp gửi về cho Ánh thì hỏng đi.
Ngày nay anh được thư Ánh và thư của một cô anh chưa hề quen ở Sài Gòn gửi về. Thư gửi mang tên Bùi Thị Bích Thu muốn xin và bản nhạc. Anh chép một đoạn cho Ánh đọc:
"... nữ sinh viên Văn khoa... một sự tình cờ may mắn cho tôi được nghe nói đến nhạc sĩ. Trong một câu chuyện ở buổi tiếp tân chúng tôi có bàn về âm nhạc và từ từ câu chuyện kết tụ quanh sự nghiệp của nhạc sĩ...". Thư viết rất lễ độ và cô này kể rất nhiều những bản nhạc của nah. Anh không đoán nổi là ai mà biết rõ địa chỉ của anh ở tận đây để gửi. Anh vẫn thường được rất nhiều những loại thư như thế này nhưng anh bỏ qua đi. Lần này an hơi lạ vì chỗ trọ ở bà Phi chỉ có một vài người biết thôi mà cô Thu này kiếm đâu ra cũng lạ.
Cũng là chuyện cuối năm nên anh kể cho Ánh nghe thế thôi.
Đêm đã yên tĩnh lắm rồi.
11 giờ Ánh ạ.
Ánh đã ngủ chưa. Ánh hãy cố thức cho hết đêm để anh còn nói chuyện.
Đêm nay ở ngoài kia, gần bờ hồ, người ta khia mạc Câu lạc bộ thanh niên. Có rất nhiều tướng tá đến - cả những người Mỹ và ban nhạc ở Sài Gòn lên. Người ta đang nhảy nhót, say sưa ngoài đó. Anh có giấy mời nhưng nhác quá nên không đi. Vả lại anh không có bạn bè thân thiết nào với anh ở đây để cùng nói chuyện.
Đà Lạt đem nay cũng vui lắm.
Có lẽ năm nay là năm buồn nhất của anh. Anh mong những may mắn sẽ đến cho anh bắt đầu từ ngày mai 1/1. Ánh sẽ quà gì cho anh. Dạ lan giờ này chắc đã ngạt ngào cả một vùng tối đó rồi, đã cài lên từng sợi tóc của Ánh.
Ánh ơi Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi, anh đi ra phố uống rượu một tí rồi sẽ về viết tiếp cho Ánh, Ánh nghe.
Tất cả những gì linh thiêng nhất anh đã kết tụ lại để nghĩ về Ánh cho một ngày một đêm một giờ cuối cùng của năm. Anh chỉ còn Ánh ngoài bạn bè và những đứa em cùng mẹ anh. Dù rồi những gì sẽ trôi dần qua trên tay anh anh cũng đành thế thôi vi như định mệnh đã không dành gì cho anh ngoài phiền muộn. Cuộc sống sẽ nổi trôi trên từng phù phiếm này qua phù phiếm nọ mà thôi. Nhưng cần gì phải không Ánh. Mỗi con người đều có niềm kiêu hãnh riêng của nó. Anh vẫn nhơ câu nói của Alain: L'home est un fier animal(51).
Từng vết sương rất mỏng đang bay vào cửa sổ. Anh sờ lên tóc và thấy ướt.
Đêm nay ở Sài Gòn người ta sẽ đi chơi suốt đêm. Người ta say và cười cho hết buồn phiền. Khi hai cây kim của dancing khép vào nhua ở số 12 người ta sẽ hôn nhu và trút bỏ mọi hằn thù.
Anh Cường chắc dang nóng lòng mong anh về. Sang mai anh Cường trở về Huế lại. Anh Cường bảo ngày đầu năm ngồi trên một chuyến bay thật thú vị. Ánh thấy không vì thế anh vẫn mong làm một cái gì thật rỗi rảnh để mình có thể dong ruổi từ chỗ này qua chỗ khác vào những giờ giấc thật bất chợt. Đời chỉ còn một chút lý thú đó mà thôi. Những lúc nhớ nhung quá mà chỉ có thể ngồi một chỗ mà than van như thế này thôi, thật là tù ngục.
Thư Ánh anh đọc buổi trưa và mừng rỡ vô cùng. Màu lá xanh của dạ lan vẫn còn tươi. Trang thư ướt chảy bạch lạp. Như từng phiến buồn trải dài trên đó. Anh thấy Ánh như đang hiện diện, đang phiền muộn trên từng nét nguệch ngoạc của đêm của sự trống vắng bao quanh mà Ánh thì vô vọng níu lên níu lên như một lời nhóng gọi rứt rã.
Ánh ơi,
Thuốc đã đốt cháy cổ anh. Không có Ánh để anh châm thuốc cho Ánh hút như những đêm nào Ánh đã hút dở điếu thuốc và đưa cho anh. Anh còn nhớ còn nhớ và vô vọng. Nhớ về Ánh tưởng chừng như quá xa xôi. Ánh dang là ai ở đó đêm nay có thức có buồn vì một năm sắp mãn hạn như một đời người cũng thế thôi. Mà đời người thì dài hơn thì ưu phiền hơn. Cái gì cũng có một mộ huyệt để trở về an nghỉ im ỉm ngàn năm.
Ánh có buồn lắm không. Hãy ngước mắt lên cho anh nhìn. Mây sẽ kết trên vùng mắt đó. Anh đã nói như thế trong lời ca Còn tuổi nào cho em cho Ánh, có bằng lòng thế không.
Sương đã nhiều đó Ánh ạ. Anh thấy lạnh ở trán ở những ngón tay những ngón chân. Ánh chưa ngủ đó chứ. Bạch lạp có còn cháy không.
***
(51) "Con người là một con vật kiêu hãnh" - Alain, triết gia Pháp, tên thật Émile-Auguste Chartier (1868-1951)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét