Anh về đây trưa thứ bảy và ghé lại Thủ Đức thăm Hà. Đến chiều tối anh mới về. Và sau buổi cơm tối ở nhà một người quen anh quay về nhà Trần Lê Nguyễn để lấy cái bằng "danh dự triển lãm quốc tế" cho Cung. Định ra phố một tý rồi về nhà anh Cường ngủ lại nhưng hai mắt cứ nhắm nghiền nên ngủ lại nhà anh Nguyễn luôn (Trần Lê Nguyễn viết kich đấy).
Sáng sớm anh đã trở dậy. Ra phố mua một ít đồ cho Hà và Cung xong lại trở lên Thủ Đức. Đến 6 giờ anh về và Hà cũng buồn như mọi khi.
Mỗi lần ở Thủ Đức về anh thấy không còn đủ hăng say làm việc gì nữa.
Một chiều thứ bảy và một ngày chủ nhật qua nhanh hơn một cái vẫy tay. Anh thấy chán nản vô cùng. Bây giờ anh đang ngồi ở nhà anh Cường. Anh Cường đã ở Huế. Sáng mai anh lại khăn gói trở lên Blao để tiếp tục ôm lấy đồi sương mà ngủ mê mệt.
Nằm ở Thủ Đức mà không có người yêu để vào thăm thì thật là vô phước. Chung quanh Hà, anh Cung và anh, người ta ngồi âu yếm nhau như không. Cuộc đời đã hoàn toàn bộc bạch ở đó. Người ta không còn gì để giấu giếm nhau. Anh thấy thà thế còn hơn. Ánh nghĩ thế nào.
Bây giờ anh cũng đang ngao ngán không còn thiết gì ngoài giấc ngủ để quên. Cuộc đời này đã bới đào quanh mình nhiều mộ huyệt quá.
Anh bây giờ bỗng có ý nghĩ nếu phải có một lần chết thì hãy cho chết trong lúc mỏi mệt nhất. Cơ thể rã rời, anh sẽ nằm xuống ngủ mê man và giấc ngủ đó đời đời không còn tỉnh dậy. Nếu chết trong lúc mình tươi tắn, vui vẻ thì đâm ra tiếc đi.
Ánh ơi.
Anh đang nghĩ đến những điều bất hạnh đang bủa vây lấy anh. Một ngày nào đó anh cũng sẽ trơ ra như một phiến đá mòn rữa. Tình yêu, phiền muộn, đua tranh đang chảy dần trên thân thể anh. Trôi qua trôi qua và biến mất. Anh biết được anh sẽ không còn gì. Buổi tối hôm thứ sáu ngồi ở Blao anh đã nhớ đến Ánh rất nhiều từ buổi chiều vừa tắt anh ngồi cầm đàn hát một mình ở trước sân nhà. Anh hát lại bản Mưa hồng mà anh đã viết cho những ngày Ánh giận anh ở Huế. Bản nhạc hát lại bỗng thấy buồn hơn.
Có lẽ Ánh chưa nghe bản ấy vì từ dạo đó về sau anh chỉ gặp lại Ánh một hai lần gì đó rất ngắn và bặt tăm luôn. Có lẽ anh sẽ đổi đầu đề lại Tuổi đá buồn. Ánh nghĩ sao?
Ánh có giận gì anh mà lâu thế anh không được tin. Hãy viết thư cho anh dù rất ngắn cũng được. Anh mong lắm.
Ở đây trời nóng như thiêu. Mùa Đông không về trên miền này. Những lần anh nhớ Ánh, anh chỉ có thể nhớ lại hình dáng đó với tóc dài thôi. Tóc Ánh cắt ngắn anh chưa nhìn rõ. Nếu có ảnh cho anh xem thì hay biết mấy.
Ánh ơi,
Anh đang nhớ và mong tin Ánh. Có lẽ giờ này Bạch Yến cũng đang hát Lời buồn thánh cho đêm chủ nhật. Anh nhác quá nên không ra phố giờ này. Có lẽ phố cũng vui vì đã trưng bày đồ chơi Noel rồi.
Anh xin đi ngủ. Giấc ngủ sẽ xoá bớt những buồn phiền đi. Anh mong thế.
Ánh ơi Ánh ơi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét